Ngân hàng.
Khương Ngọc Hạ ngồi một mình ở cửa, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng chờ đợi.
Rốt cuộc một lát sau cũng có một người đàn ông hói đầu đi ra, chính là Diêu Hướng Hằng.
"Diêu quản lý là ngài đến rồi!" Khương Ngọc Hạ vội vàng nghênh đón: “Tài liệu mà ông cần tôi đều chuẩn bị xong cả rồi! Ông xem thử tài khoản của công ty chúng tôi có thể mở lại được không?"
"À, tôi thấy tài liệu rồi." Diêu Hướng Hằng sẵng giọng nói: “Nhưng mà những chuyện này không phải một mình tôi có thể định đoạt được, còn phải thông qua thủ tục của ngân hàng nữa.”
"Như vậy đi Khương tiểu thư! Cô cứ về nhà chờ trước đã! Trong mười ngày, chúng tôi sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn."
Khương Ngọc Hạ gấp gáp: “Mười ngày! Vậy thì gần hai tuần rồi! Như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến công ty của chúng tôi.”
Diêu Hướng Hằng: “Khương tiểu thư! Tôi biết cô khó xử nhưng mà quy định chính là quy định, cũng không ai có thể vi phạm được! Cô về nhà chờ trước đi, có tin tức thì tôi sẽ thông báo cho cô mà.”
Nói xong, Diêu Hướng Hằng trực tiếp đi lên lầu.
Trong phòng làm việc ở lầu hai, lúc này có một người đàn ông cả người mặc hàng hiệu nổi tiếng đang ngồi đó, không ngờ lại chính là Thôi Nhất Phàm.
“Vũ Nguyên! Chuyện cháu giao phó, cậu đã làm xong hết rồi." Diêu Hướng Hằng cười nói: “Bây giờ Khương Ngọc Hạ sắp phát điên rồi."
“Cậu, cảm ơn cậu." Thôi Nhất Phàm cười ha ha: “Tiếp theo, Khương Ngọc Hạ chỉ có hai con đường có thể đi mà thôi! Một là mượn tiền lãi suất cao, hai là nghĩ cách tìm người giải quyết chuyện này."
"Chờ đến khi cô ta tìm cháu thì cháu không chỉ muốn chiếm đoạt cô ta mà còn muốn cả công ty dược phẩm Khương thị nữa."
"Lần này công ty dược phẩm Khương thị làm ăn phát đạt như vậy! Cậu, chờ cháu nắm được cô ta trong tay rồi thì khối tài sản kia cũng có thể đổi chủ."
Gương mặt Diêu Hướng Hằng tràn đầy vui mừng, vỗ lấy bả vai Thôi Diệp Phàm rồi nói: “Thằng nhóc này, vẫn là cháu cơ trí hơn. Cháu yên tâm đi, bên phía ngân hàng cậu chắc chắn sẽ ép chết cô ta."
Ánh mắt Thôi Nhất Phàm lóe sáng lên.
Lần trước tại sân bay nhìn thấy giấy thông hành Vọng Giang Viên của Diệp Lâm ở trên xe thì anh ta đã sợ hoảng hồn, sau đó cũng không dám tìm Khương Ngọc Hạ nữa.
Về sau anh ta mới biết được đó là trả ơn cho Diệp Lâm đã cứu con gái của Nam Bá Thiên! Hơn nữa giữa Diệp Lâm và Nam Bá Thiên cũng đã thanh toán sòng phẳng thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Nam Bá Thiên không giúp đỡ Diệp Lâm nữa, vậy thì anh ta cũng không cần lo lắng.
Diệp Lâm vừa tan làm trở về nhà thì lập tức nghe thấy trong nhà đang bàn tán ồn ào.
"Lá gan của đám người bên ngân hàng không nhỏ nhỉ? Công ty dược phẩm Khương thị của chúng ta lớn như vậy mà bọn họ cũng dám tùy tiện đắc tội nữa sao?" Khương Kiến Công gầm lên.
Phương Tuệ gật đầu liên tục: “Chứ còn gì nữa! Mỗi năm chúng ta đều gửi ngân hàng nhiều như vậy! Bọn họ điên rồi sao, tại sao lại dám đối nghịch với chúng ta chứ?”
Khương Ngọc Tuyết nói: “Chị! Nếu không thì chúng ta đi kiện bọn họ đi.”
“Được rồi, mọi người đừng ồn nữa." Khương Ngọc Hạ không nhịn được khoát tay nói: “Người ta có thủ tục đàng hoàng, kiện cũng vô ích mà thôi.”
"Hơn nữa, theo thủ tục của pháp luật thì còn phải dây dưa thêm mấy tháng nữa! Bây giờ chúng ta không còn một chút vốn lưu động nào cả, công ty có thể chống đỡ được bao lâu chứ?”
Ba người trong nhà lập tức yên lặng hẳn lại.
Diệp Lâm đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng nói: “Ngọc Hạ! Chuyện của ngân hàn.."
“Cậu im miệng!” Phương Tuệ trực tiếp nổi nóng: “Tại sao bây giờ cậu mới trở về? Cậu không nhìn thời gian sao, bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu không trở lại nấu cơm, chẳng lẽ muốn chúng tôi nhịn đói sao?"
"Không phải! Mẹ...”
“Tôi không muốn nghe cậu giải thích." Phương Tuệ tức giận nói: “Cả ngày lẫn đêm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cậu còn có thể làm được chuyện gì chứ? Bảo cậu xử lý chút chuyện nhà mà cậu cũng không xử lý tốt nữa, cậu có còn là đàn ông nữa hay không?"