Đường Kính Chi vấn vả lắm mới chống hai chân tê cứng đứng dậy, thầm rủakhông biết cứ thế này già rồi có mắc chứng bệnh sưng đau khớp không,phải viết thư hỏi Úc Hương nếu nàng không có thuốc chữa trị thì phảitính kế sớm ngày chuồn khỏi đây mới là thượng sách, nếu không về sautrái gió trở trời bị khớp xương nó hành hạ thì có cho y làm quan nhấtphẩm cũng không bõ.
- Còn một chuyện nữa trẫm quên không nói vớingươi, đoàn sứ tiết đi đàm phán với người Ngột Thứ đẫ về, bọn họ ngầmthương lượng hứa cung cấp lương thực vật dụng cho mấy bộ lạc lớn, đồngthời sau này cho phép người những bộ lạc đó qua lại biên giới buôn bánđổi lấy vật dụng thiết yếu. Những bộ lạc đó đều rút khỏi đại quân côngđánh biên quan của chúng ta, đám còn lại sợ đánh nhau với chúng ta haotổn thực lực bị thôn tính cũng do dự, xem ra không làm nên trò trống gìnữa.
Hoàng đế trẻ nói tới chuyện này mặt mày hớn hỏ:
- Chuyện này trẫm cũng đã bẩm rõ với Hoàng thái hậu, tới khi đó sẽ thưởng hai công một lượt.
- Đa tạ hoàng thượng.
Đường Kính Chi khom lưng nói:
- Có điều hai bên đánh nhau bao lâu, âm mưu quỷ kế thi triển không ít,chưa chắc lời chúng đáng tin, chúng ta cứ nên để binh sĩ biên quan cẩnthận hơn mới được.
- Hà hà, cái này ngươi khỏi lo, trẫm cũng gom đủ vật tư mùa đông chuyển tới biên quan rồi, bọn họ đều dâng tấu ca ngợi trẫm nữa.
Hoàng đế trẻ cười mấy tiếng chợt thở dài:
- Mấy tháng trước trẫm còn giận Vương Tích tự ý chủ trương xâm nhập hoang nguyên A Nhĩ Tư khiến quân ta tổn thất thảm trọng, sứ giả về rồi mớibiết Vương tướng quân đi sâu vào hoang nguyên, thiêu hủy vô số lươngthực, dê bò trâu ngựa của bọn chúng, làm nguyên khí bọn chúng tổn thương nặng, nếu không mấy bộ lạc kia không dễ dàng vì chút lương thực mà rútlui như thế.
- Cả nhà Vương tướng quân can trung nghĩa liệt, làphúc vương triều Minh Hà ta, nên lấy làm gương cho văn võ toàn triều.Copy truyện từ : t u ng h oanh . com
- Ngươi nói phải ...
- Hoàng thượng không hay rồi, Hoàng thái hậu muốn đánh Lư đại nhân.
Hoàng đế trẻ đang nói dở đột nhiên có một tiểu thái giám hoảng hốt hoảng chạy vào.
Thấy kẻ này không có chút quy củ nào nữa, lúc này Hoàng đế trẻ khá nhạy cảm, chẳng lẽ đám Tần Mục ảnh hưởng tới chúng, khiến bọn chúng đều thành thế này, nổi giận quát:
- To gan, dám hò hét trước mặt trẫm à?
Tiểu thái giám giật nảy mình, quỳ xuống đất dập đầu liên hồi:
- Hoàng thượng tha mạng nô tài biết sai rồi.
Đường Kính Chi lại quan tâm câu hắn vừa nói:
- Ngươi vừa nói cái gì, Hoàng thái hậu muốn đánh Lư đại nhân à?
- Vâng ạ, vừa rồi có mấy thái giám ở cung Từ Ninh tới, nói Lư đại nhân ngang ngược dám mắng Vũ Văn đại nhân, nên lôi ra đánh.
Tiểu thái giám sợ vỡ mật chẳng biết ai hỏi, cứ thế vừa dập đầu vừa đáp:
Hoàng đế trẻ nghe thế mặt biến sắc, chuyện này sao lại truyền tới tai Hoàngthái hậu rồi, hắn định ngăn cản, nhưng Đường Kính Chi lên tiếng bảo tiểu thái giám kia lui ra trước:
- Hoàng thượng, Lư đại nhân thấp hơn Vũ Văn đại nhân vài cấp, lại nói lời xúc phạm, đúng là nên phạt.
Rồi đem đánh giá của Hoàng thái hậu với Lư Cương cùng kỳ vọng với hắn mai này nói ra.
Hiểu rõ nguyên do, hoàng đế không ngăn cản nữa, ba người Tần Mục đi rồi, LưCương cũng sắp đi, bên cạnh chỉ còn lại Bạch Dụ sinh, đột nhiên thấytinh thần sa sút, phất tay nói:
- Ngươi từ Lạc Thành tới đây, đi đường vất vả, trẫm cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Đường Kính Chi mừng ra mặt, y đang lo không có thời gian quản chuyện kinh doanh đồ thêu.
Ba tên Tần Mục đứng ngoài ngự thư phòng không xa, thấy Đường Kính Chi mặtmày hí hửng đi ra đều tài mặt nhìn nhau, vội vàng chạy vào ngự thưphòng.
Đường Kính Chi về tới nhà, tiểu nha hoàn ra mở cửa thấ bình an trở về chạy ù đi báo tin.
Buổi sáng thái giám kia gõ cửa cực gấp, Nhu Nhi và Uyển Nhi biết chuyệnkhông khỏi suy nghĩ lung tung, dù sao tướng công đi gặp hoàng đế mà, giờ nghe tin y đã về, vội chạy ra đón, Đường Kính Chi vỗ về an ủi bọn họ,rồi thấy đằng sau Ngọc Nhi cùng Hồng Phong đã lâu không gặp.
- Hồng huynh, đã lâu không gặp, huynh có khỏe không?
Trong nhà có khách, Đường Kính Chi không thể mất lịch sử chỉ biết nói chuyện với nữ nhân của mình, đi tới chắp tay chào.
Hồng Phong tinh thần rất tốt, cười nói:
- Khỏe lắm, thấy đệ thuận lợi về tới đây ta cũng yên tâm rồi.
Ngọc Nhi lên tiếng nói xen vào:
- Tướng công, sư huynh có điều muốn nói với chàng, chúng ta vào nhà đi.
Nhu Nhi thấển Nhi nhíu mày lại vì nghe thấy Ngọc Nhi gọi Đường Kính Chi thì ghé người tới thì thầm vào tai.
Đường Kính Chi không coi Hồng Phong là người ngoài, vả lại y không muốn quycủ gò bó như ở Đường phủ, nên không ngại gọi Nhu Nhi và Uyển Nhi vàongồi cùng phòng.
Trò chuyện một hồi Đường Kính Chi thấy Hồng Phong mấy lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, đoán ra nói:
- Nhu Nhi, nàng và Uyển Nhi về phòng sửa xoạn lại đồ đã thêu đi, đợi ThiMặc kiếm đủ người, tìm được nơi thích hợp, chúng ta sẽ khởi công.
Nhu Nhi mới nếm trái cấm, lúc này chỉ muốn ở bên tướng công thôi, nhưngkinh doanh đồ thêu là chuyện nàng mong đợi đã lâu nên gật đầu ngay, caohứng kéo Uyển Nhi đi.
Hồng Phong lúc này mới hắng giọng một tiếng mới nói:
- Hiền đệ chắc cũng biết ta ở kinh thành theo dõi mấy tên kẻ thù thaytiểu sư muội, mấy ngày qua ta theo dõi một kẻ, phát hiện hắn có vấn đề.
- Ồ, vấn đề gì.
- Ta phát hiện cứ mỗi một khoảng thời gian hắn tới ngôi chùa ở thànhđông, để lại ám hiệu, ban đầu ta không để ý, tưởng là phương thức liênlạc của lục phiến môn, vì sau mới phát hiện hắn là thuộc hạ của Thuậnvương.
Thuận vương mưu đồ rất lớn, hắn gài người vào lục phiếnmôn thì cũng không phải chuyện bất ngờ gì, nhưng không thể không chú ý,biết đâu từ kẻ này có thể tra ra được mưu đồ của Thuận vương, trước kiaai làm hoàng đế thì y cũng không bận tâm, nhưng hiện giờ y có phần ngảvề phía hoàng đế trẻ rồi, dù sao y tốn bao nhiêu tâm tư lấy lòng hoàngđế, không thể để công sức uổng phí.
- Hắn tên là gì, nhà ở đâu?
- Kẻ này tên Bùi Đạc, nhà ở thành nam, trừ thê tử ra còn có một đứa con trai mười tuổi.
Đường Kính Chi cân nhắc một chút rồi nói:
- Hồng huynh, đương kim thánh thượng tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưngchỉ cần có hiền thần dẫn dắt, có thể thành thánh quân. Còn Thuận vươnglà kẻ gian hoạt xảo trá, không thể để âm mưu của hắn thành công. Đệ hivọng huynh giúp một tay, theo dõi sát kẻ này, nếu phát hiện ra có gì bất thường, hãy báo cho đệ một tiếng.
Hồng Phong thoải mái nhận lời:
- Được, dù sao thì ta và sư muội cũng muốn giết kẻ này báo thù cho Dư gia gia, thuận tiện giúp tiểu hoàng đế một chút cũng không hề gì.
Đường Kính Chi vội tạ ơn, nhưng Ngọc Nhi nghiêm mặt lại:
- Tướng công, đại sư huynh giúp tiểu hoàng đế một chuyến không sao, nhưng vũng nước này quá sâu, chàng đừng có kéo Đại sư huynh vào, còn nữa Đạisư huynh là người không thích gò bó, chàng cũng đừng vì muốn kiếm cônglao, tiến cử tiểu hoàng đế làm cấm quân xưởng vệ vớ gì đó đấy.
- Ặc, đương nhiên rồi.
Đường Kính Chi chẳng thèm công với lao, hậu viện y có cả đống kiều thê mỹthiếp, mấy tháng nữa con y ra đời, tính kế về nhà sớm hưởng phúc mới làchuyện nên làm.
Còn kẻ nào dám cười y không có chí lớn, nói namnhân phải tung hoành bốn bể, chí tại tám phương. Ờ vậy thì đợi những kẻnhư Thuận vương hay Minh Húc làm phản đốt nhà các ngươi, giết người thân của các ngươi rồi ca ngợi chí khí của bọn chúng nhé.
Đương nhiên những người có chí khí không thể thiếu, nhưng gốc ổn định xã hội, người thực sự làm nên phồn vinh cho quốc gia chính là những lương dân chăm lo cho gia đình như y.