Muốn bái sư thành công, trước phải có cảm tình trụ cột cùng sư phụ, rất hiển nhiên, huynh đệ của sư phụ, là mục tiêu lôi kéo trọng yếu.
Đoạn Phàm không ngốc, trái lại còn rất thông minh.
- Oa kháo... Trần Thanh Đế, ngươi có biểu đệ như vậy, trước kia sao không nói cho chúng ta.
Chu Trướng liếc mắt, nhận lấy thuốc lá xem xét, là loại đặc biệt a. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Trần Thanh Đế, biểu đệ này của ngươi rất ngưu bức a, ngay cả loại thuốc lá này cũng có.
Trịnh Lục cũng nhận lấy, cười hắc hắc, nói ra:
- Loại thuốc lá đặc biệt này, ta cũng chỉ hút qua một lần.
Đoạn Phàm tự giới thiệu, nói là biểu đệ của Trần Thanh Đế, tuy tướng mạo bọn hắn không giống, càng không có khả năng thật là biểu đệ của Trần Thanh Đế.
Nhưng Đoạn Phàm lái Bugatti, còn không có chút kiêu căng nào, cái này lại để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục cảm giác Đoạn Phàm rất không tồi.
Bối cảnh lớn, lại không có chút kiêu ngạo, người như vậy, ai cũng sẽ thích.
- Trịnh Lục đại ca, hôm nào tiểu đệ đưa cho anh mấy gói loại này.
Đoạn Phàm quyết đoán tận dụng mọi thứ, đây chính là cơ hội tốt hối lộ huynh đệ của Trần Thanh Đế a.
Đối với Trần Thanh Đế, Trịnh Lục cùng với Chu Trướng, thậm chí còn có Võ Thuật, Đoạn Phàm đều tiến hành điều tra qua, đương nhiên biết rõ, quan hệ bọn hắn trong đó rồi.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế vì báo thù cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng, làm ra động tĩnh là rất ngưu bức. Những người khác không biết, nhưng dùng bối cảnh của Đoạn Phàm hắn, vẫn là tra được một ít.
Tuy không biết tình huống cụ thể.
- Ha ha, ta cũng chỉ là nói chơi, cậu không cần bận tâm.
Trịnh Lục ha ha cười cười, đối với Đoạn Phàm hiểu chuyện như vậy, càng ngày càng ưa thích rồi.
Bất quá, Trịnh Lục thì là cảm khái thoáng một phát, thật tình không có thừa cơ yêu cầu cái gì.
- Trịnh Lục đại ca, em đã nói rồi, không nên khách khí cùng tiểu đệ.
Đoạn Phàm rất nhanh móc ra một cái bật lửa PFO sản xuất số lượng có hạn, muốn châm lửa cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng.
Chỉ là cái bật lửa PFO mà Đoạn Phàm lấy ra kia, giá trị đã cực kỳ xa xỉ.
- Không nên hút thuốc trong trường học.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói, đây chính là trường học, còn có nhiều đệ tử nhìn xem như vậy, ảnh hưởng không tốt.
Tạch...!
Một tiếng giòn vang, Đoạn Phàm rất nhanh khép cái bật lửa lại, cười hắc hắc, nói ra:
- Sư phụ em nói, trong trường học không thể hút thuốc, thì không thể hút thuốc, hắc hắc...
- Đúng rồi, cái kia, hình như em vừa nghe được Trịnh Lục đại ca nói, muốn mời mọi người đi ăn cơm?
Đoạn Phàm xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong nói:
- Lúc nào đi? Để cho tiểu đệ em làm ông chủ được không? Đến chúc sư phụ có kỹ thuật đua xe ngưu bức.
Đang khi nói chuyện, trái tay của Đoạn Phàm ôm lấy Chu Trướng, phải tay ôm lấy bả vai Trịnh Lục.
Trình độ da mặt dày của thằng này, có thể nói còn hơn tường thành.
Cảnh giới rất cao a.
Ăn cơm, đó là đương nhiên phải uống rượu rồi.
Đoạn Phàm vẫn là rất rõ ràng một đạo lý: Có rất nhiều chuyện, đều là đàm thành ở trên bàn rượu đấy.
Đối với cử động của Đoạn Phàm, Trịnh Lục và Chu Trướng cũng không có để ý, bọn hắn đối với Đoạn Phàm vì bái sư, ném tiết tháo đi, da mặt dày rối tinh rối mù, càng là giả mạo biểu đệ của Trần Thanh Đế, vẫn là tương đối ưa thích.
Kẻ có tiền, ai không có chút kiêu ngạo?
Đoạn Phàm lại không có.
Có thể lái Bugatti số lượng có hạn, giá trị hơn bốn ngàn ba trăm vạn, Đoạn Phàm có thể không có tiền sao?
Đương nhiên, nếu như Đoạn Phàm biểu hiện vô cùng cường thế, tự phụ, cao ngạo, cho dù ngươi lại có tiền như thế nào, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng sẽ không nghía tới hắn.
Cũng là bởi vì Đoạn Phàm không có chút cao ngạo nào, Chu Trướng và Trịnh Lục còn quyết đoán lựa chọn giúp Đoạn Phàm.
- Ân, ta không có ý kiến.
Trịnh Lục nhún vai, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Vừa vặn, ta cùng Chu Trướng đều không có ăn điểm tâm, đói bụng rồi.
- Khục khục ... Cái kia HAAA…
Chu Trướng cầm nửa cái bánh bao trong tay, bởi vì đã ăn no mà ăn không trôi nữa, dấu ở sau lưng, rất là nghiêm túc nói ra:
- Ta cũng đói bụng.
Đoạn Phàm thấy thế lập tức vui vẻ: Oa ha ha, hai vị đại ca Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, quả thực là quá cho lực, quá nể tình.
Ngao rống, Đoạn Phàm ta rất thích.
- Ăn xong bánh bao trong tay ngươi, ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ không đói bụng nữa rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Lên lớp trước, buổi tối nói sau.
- Sư phụ, ngài đã đáp ứng? Ngao rống...
Đoạn Phàm trực tiếp từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn, giống như là nhận được món đồ chơi đã hy vọng lâu vậy.
Buổi tối?
Tuy không phải hiện tại, nhưng mà Trần Thanh Đế đúng là đã đáp ứng. Đoạn Phàm có thể không cao hứng sao? Ở trên bàn rượu, rượu qua ba tuần, sự tình gì cũng dễ nói.
Đối với Đoạn Phàm này, Trần Thanh Đế có thể tinh tường cảm giác, hắn không có ác ý gì, mục đích cũng rất đơn thuần, chính là vì bái sư, học đua xe.
Bởi vì Đoạn Phàm đơn thuần, bối cảnh không đơn giản, lại không có chút cao ngạo, cái này khiến cho Trần Thanh Đế không ghét.
Không ghét đó là sự tình không ghét, thu đồ đệ lại là một việc khác.
Trọng yếu hơn là, cái đồ chơi đua xe này, Trần Thanh Đế thật đúng là không có cách nào dạy, phải biết rằng, kỹ thuật đua xe của Trần đại thiếu thực không có gì quá xuất chúng.
Trần Thanh Đế bày ra hết thảy, tất cả đều là dựa vào một thân tu vi, ăn gian đi ra. Luận thực tài, thật đi đua xe, hắn không cho rằng mình là đối thủ của Đoạn Phàm.