Trần Thanh Đế lại một lần nữa trở thành tiêu điểm cho tất cả mọi người, đồng thời, tin đồn về Trần Thanh Đế, ngược lại có loại cảm giác miễn dịch, quá nổi danh rồi.
- Oa kháo dựa vào, Trần Thanh Đế ngươi thật sự là quá ngưu bức rồi.
Vừa tới Khoa Văn Nghệ, Trịnh Lục nhìn thấy Trần Thanh Đế đến rất nhanh xông tới.
Chu Trướng cũng theo sát phía sau, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
Rất hiển nhiên, bọn hắn đều ở dưới lầu chờ thật lâu.
- Trần Thanh Đế, loại vật đua xe này rất nguy hiểm, ta trước kia cho tới bây giờ cũng không dám đụng vào.
Chu Trướng trầm ngâm một tiếng, kích tình bắn ra bốn phía nói:
- Nhìn video ngươi đua xe, ca ca ta phát hiện, ta đã yêu mến đua xe rồi, điên cuồng mê luyến đua xe.
- Đúng, ta cũng thế.
Trịnh Lục như gà trống đá hăng máu, nói ra:
- Trần Thanh Đế, chúng ta là huynh đệ a, chúng ta tạm thời không truy cứu chuyện ngươi giấu diếm chúng ta đi đua xe, nhưng mà, phải dạy cho chúng ta a.
- Có cơ hội sẽ dạy.
Trần Thanh Đế nhún vai, vỗ vỗ bả vai Trịnh Lục nói:
- Tiểu tử ngươi còn thiếu chúng ta một bữa cơm, chờ ăn xong, lại nói sự tình đua xe. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Một bữa cơm?
Thần sắc Trịnh Lục tối sầm lại, bất quá, lập tức quét sạch, nói ra:
- Cái này còn không phải việc nhỏ sao? Nếu không, hiện tại chúng ta đi, đã gấp khó dằn nổi rồi.
Nhìn thấy Trịnh Lục trước sau biến hóa, Trần Thanh Đế biết rõ, Trịnh Lục đã không có vấn đề gì lớn rồi. Đương nhiên vết sẹo trong lòng, vẫn phải có.
Muốn khép lại, còn cần cho hắn một thời gian ngắn mới được.
- Ca...
Đúng lúc này, một chiếc Bugatti vô cùng nổi bậc, giá trị hơn bốn ngàn ba trăm vạn lao đến, dừng lại.
Một thiếu niên toàn thân đều là hàng hiệu quốc tế, giá trị trên trăm vạn, rất nhanh đi xuống xe. Đồng thời, từ ghế phụ đi xuống một người, một gã nam tử lạnh lùng đi theo sau lưng thiếu niên.
Người nam tử này, tướng mạo cực kỳ bình thường, ném vào trong đám người, cũng rất khó tìm ra. Bất quá, ánh mắt của hắn như đuốc, lạnh như băng.
Sau khi thiếu niên xuống xe, mục tiêu rất rõ ràng, thẳng đến Trần Thanh Đế.
Gã thiếu niên này, đúng là ở trên đường Cửu Loan thi đấu, đã quyết định, cho dù là quấn quít chặt lấy cũng nhất định phải bái Trần Thanh Đế làm thầy, ông cụ non, còn có chút nghịch ngợm đáng yêu Đoạn Phàm!
- Ân?
Trần Thanh Đế nhướng mày, ánh mắt đã rơi vào trên người tên nam tử lạnh lùng kia.
Ánh mắt của người này, cũng tập trung trên người Trần Thanh Đế, trả lại cho Trần đại thiếu một tia khí tức nguy hiểm như có như không
Cao thủ.
Tuyệt đối là cao thủ.
- Đại ca, không... sư phụ!
Khi Đoạn Phàm đi đến bên người Trần Thanh Đế, rất nhanh móc ra một hộp thuốc lá tinh xảo, đưa về phía Trần Thanh Đế, nói ra:
- Sư phụ, hút thuốc.
- Sư phụ?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi.
- Ách... Hắc hắc, cái kia, sư phụ ngài trước hút điếu thuốc, sau đó ta sẽ giải thích cho ngài tinh tường.
Đoạn Phàm gãi gãi đầu, nói ra:
- Thật ra là em muốn bái đại ca làm thầy, em rất sùng bái đại ca... sư phụ đấy.
Đoạn Phàm đã sớm quyết định, mặt dày mày dạn, cũng phải bái Trần Thanh Đế làm thầy.
Tên nam tử tướng mạo bình thường đi theo sau lưng Đoàn Kỷ kia, nhìn Đoàn Kỷ biểu hiện, không khỏi nhíu mày, trong nội tâm đều là khó hiểu.
Với tư cách bảo tiêu của Đoạn Phàm, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Đoạn Phàm vô cùng cường thế, vậy mà sẽ nịnh nọt một người như thế, bỏ tư thái ra khỏi đầu.
Cho dù là chống lại người Thanh Bang, Đoạn Phàm muốn hành hạ như thế nào, sẽ hành hạ như thế đó, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ.
Tuy biểu hiện của Đoạn Phàm chân thành, nhưng Trần Thanh Đế không chút suy nghĩ, quyết đoán cự tuyệt:
- Ta không có thói quen thu đồ đệ, càng không có hứng thú.
- Cái kia sư phụ, ngài lo lắng có gì, ta thật sự rất có lòng thành, thu hạ ta đi.
Đoạn Phàm đối với kết quả này, đã nằm trong dự liệu, hắn cũng không thèm để ý.
Kỹ thuật lái xe củaTrần Thanh Đế nghịch thiên như vậy, há có thể đơn giản thu đồ đệ?
Nhất định có cao ngạo.
Đoạn Phàm cũng không nhụt chí.
Quấn quít chặt lấy, da mặt dày, ai sẽ không nhìn tới chứ? Đoạn Phàm ta thành thạo nhất đúng là cái này, mặc dù nói, chiêu này đã rất lâu không dùng đến.
Bất quá, vì bái sư, vì kỹ thuật đua xe hung hăng càn quấy, nghịch thiên phi thường kia, da mặt đáng giá mấy đồng a? Ta không có cảm thấy mất mặt a?
Muốn bái một tồn tại còn ngưu bức hơn Xa Thần làm thầy, vô luận làm như thế nào, đều không mất mặt.
Đoạn Phàm, là nghĩ như thế.
- Trần Thanh Đế, tiểu gia hỏa một hồi gọi ngươi là đại ca, một hồi gọi ngươi là sư phụ này là ai?
Trịnh Lục nhìn Đoạn Phàm từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi.
- Ách, ha ha... Ta tên là Đoạn Phàm, các ngươi không có nhìn ra, ta cùng Trần đại ca lớn lên rất giống sao?
Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Đoạn Phàm cùng Trần Thanh Đế song song mà đứng, chỉ vào mặt của mình, cười hắc hắc, nói ra:
- Chúng ta là anh em bà con kia mà, ta là biểu đệ của Trần đại ca.
Không thể phủ nhận, Đoạn Phàm vì bái sư, cái da mặt này còn là cực dày, cái gì lớn lên giống, anh em bà con, biểu đệ đều tách rời ra.
- Hai vị đại ca, mời hút thuốc, huynh đệ của Trần đại ca, chính là huynh đệ của Đoạn Phàm ta, chớ khách khí với tiểu đệ.
Đoạn Phàm rất là ân cần rút thuốc ra, phân biệt đưa cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng.