"Bước chân có lực." Võ quán Tứ Hải không hổ là võ quán Tứ Hải, bạn bè đông đảo, đôi khi cũng sẽ dẫn đến những loại người không có phận sự đến gây sự, nên chắc chắn lực lượng bảo vệ cũng vô cùng hùng hậu.
Không bao lâu sau, mười nhân viên bảo vệ mặc đồng phục thống nhất đi ra, trong tay bọn họ không có bất kỳ công cụ gì, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm.
Bởi vì bảo vệ nơi này đều là quân nhân xuất ngũ.
"Các vị, đắc tội rồi." Bàng Phi nhất định phải vào võ quán Tứ Hải, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được.
Hai tên thủ vệ kia lui về sau một bước tạo ra một khoảng không.
Võ quán Tứ Hải có nhiều bạn bè, lại có can đảm cùng quyết đoán bậc này, làm sao có thể sợ những người đến đây gây náo loạn. Với lại, bọn họ ra tay đều có giới hạn, chỉ muốn đuổi Bàng Phi đi mà thôi.
Nhưng Bàng Phi thì không giống vậy, đối phương đang đánh Thái Cực với anh, anh lại không thể thủ hạ lưu tình, muốn đi vào tất nhiên phải đánh bại tất cả những người này, câu "đắc tội" kia tuyệt đối không phải lời khách khí, mà là đắc tội thật sự.
Bàng Phi ra tay vẫn giữ lại chút thể diện cho người ta, nếu không những người này không chỉ bị đẩy ra đơn giản như vậy.
Bàng Phi rất nhanh đã chiến thắng tất cả mười người.
Chỉ là đánh bại nhóm người an ninh này chỉ là bước đầu tiên, khó khăn thực sự là ở phía sau.
Đội trưởng đội bảo vệ của võ quán Tứ Hải là Trịnh Thiên Thu, người này khẽ đến gần Bàng Phi, khiến cho Bàng Phi cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn như núi Thái Sơn áp tới.
Bàng Phi vô thức lui lại một bước, cẩn thận nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, trên thân không chỉ có sự uy nghiêm cùng lạnh lùng của quân nhân, mà còn có một loại hơi thở không nói rõ được cũng không tả rõ được, chính hơi thở này mang cho người ta một loại cảm giác áp bách như Thái Sơn.
"Nội công!" Bàng Phi đoán được một chút, chỗ thực sự lợi hại của người này chính là nội công mạnh mẽ của anh ta, có thể chỉ dựa vào hơi thở thôi mà trong vô hình mang đến áp lực khổng lồ cho đối thủ.
Đổi thành người yếu một chút, giờ phút này đã chịu không được, hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng đối với Bàng Phi mà nói, như thế lại càng khơi gợi lên ý muốn chiến đấu của anh.
Đối thủ có nội công mạnh mẽ cũng không nhiều, bởi vì ở bộ đội chỉ học cách chiến đấu, quyền pháp, cước pháp, các loại ngoại công, mà không giảng dạy tu luyện nội công, trừ phi quân nhân bình thường tự mình nghiên cứu, nếu không rất khó đạt được thành quả ở phương diện này.
Không chỉ bởi vì nội công khó học, khó lĩnh ngộ hơn so với ngoại công mà còn vì nội công cần dựa vào tinh thần để cảm nhận cùng trải nghiệm, không giống ngoại công, người khác dạy như thế nào mình học như thế là đủ.
Cho dù có ít người nghiên cứu phương diện này, cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi, có thể tu đến cấp một cấp hai đã là không tầm thường.
Nội công của Trịnh Thiên Thu đã đạt tới cấp thứ năm, mà anh ta còn quá trẻ, có thể có tu vi như vậy quả thực rất lợi hại.
Đáng tiếc là anh ta lại gặp phải Bàng Phi.
Tu vi nội công của Bàng Phi tuyệt đối không yếu hơn so với ngoại công bên ngoài, trước kia không có cơ hội biểu hiện ra là bởi vì nội công quá mức đáng sợ, đối phó với người không có nội công rất dễ tạo nên thương vong, nhưng nếu đối mặt với cao thủ có nội công tương tự, đó chính là một trận đấu đặc sắc.
"Người anh em, đắc tội rồi."
Trịnh Thiên Thu mặt lạnh xuống, không có phản ứng gì, người này chẳng những tu vi nội công rất cao, còn rất lạnh lùng, dù đứng ở nơi đó không nói một câu, cũng cho người ta một loại cảm giác cách xa người ngàn dặm.
Ngay tại lúc Bàng Phi nói xong, một cỗ khí tức mạnh mẽ trên người anh ta trong nháy mắt bộc phát, ngay cả những thủ hạ kia của anh ta cũng không khỏi tự động lùi lại mấy bước.
"Ba ba ba ba..."
Hai người giao thủ với nhau, tốc độ nhanh như chớp, đánh khó phân thắng bại, người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi thán phục.
Bàng Phi từ đầu đến cuối vẫn giữ có chút nương tay, mục đích của mười hiệp đầu chủ yếu là thăm dò nội lực cùng thực lực của Trịnh Thiên Thu, sau đó lại căn cứ tình huống thực tế tìm ra cách đối phó.
Trịnh Thiên Thu kết hợp quyền pháp cùng nội lực, sức lực của một cú đấm có sức nặng của mấy ngàn cân, có thể so với một con hổ hung mãnh, một cú này nếu bị đập trên người tuyệt đối có thể bị đập tan xác.
Chẳng qua cũng không phải không có sơ hở.
Mặc dù quyền pháp cùng cước pháp của Trịnh Thiên Thu đều kết hợp nội lực, khiến cho cước pháp cùng quyền pháp nhanh nhẹn hơn, tốc độ cùng lực công kích đều tăng lên một bậc, chẳng qua là quyền pháp của anh ta có vẻ hơi yếu kém và đơn điệu.
Có thể nghĩ đến anh ta hẳn đem phần lớn ý nghĩ cùng thời gian đều tiêu vào tu luyện nội lực, mà không để ý đến chuyện rèn luyện quyền pháp cùng cước pháp.
Như vậy cũng giống như sự phối hợp giữa nhân vật cùng vũ khí trong trò chơi, cho dù vũ khí của bạn có mạnh đến đâu, nhưng nhân vật của bạn lại không cách nào phát huy sức mạnh của vũ khí đến mức tối đa thì cũng vô dụng!
Trịnh Thiên Thu ăn thiệt thòi bởi vì chính cái này, đáng tiếc một thân nội lực mạnh mẽ này không thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Bàng Phi lấy một bộ "bình quyền" rất nhanh kết thúc chiến đấu, tác dụng của bình quyền chủ yếu ở chỗ phản kích, một kích trí mạng, nhanh - chuẩn - hung ác!
"Ầm!"
Chuyện này gây nên một trận chấn động cho các nhân viên bảo vệ vây xem, một giây trước hai người còn đánh khó phân thắng bại, một giây sau đã phân rõ thắng thua?
Nói cách khác, Trịnh Thiên Thu thua trận chỉ trong một giây?
Thực lực của Trịnh Thiên Thu không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng cũng không thể thua trận dễ dàng như vậy chứ?
Chuyện này, cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
Ngày tại lúc này người trong cuộc thua trận là Trịnh Thiên Thu không chỉ là cảm thấy bất ngờ, mà còn là kinh hãi, cực độ kinh hãi.
Mười chiêu đầu, anh ta cùng Bàng Phi bất phân thắng bại, hai người rõ ràng khó phân cao thấp, dựa vào nội lực mạnh mẽ của mình, anh ta nghĩ qua mấy chiêu nữa đã có thể dễ dàng thắng được Bàng Phi, nhưng ngay tại lúc anh ta đang dương dương đắc ý, Bàng Phi đã lấy một chiêu quyền pháp kỳ quái thắng anh ta!
Vẻn vẹn chỉ một chiêu, lập tức phân rõ thắng thua, đến bây giờ anh ta cũng không rõ, rốt cuộc mình thua như thế nào?
Một chiêu, không sử dụng bất kỳ nội lực nào, chính là một chiêu vô cùng bình thường không có gì kỳ lạ, làm sao có thể hóa giải nắm đấm như cự thạch ngàn cân của anh ta chứ?
Chuyện này mới là chuyện Trịnh Thiên Thu vẫn không rõ, từ đầu đến cuối cũng không thể nào hiểu được.
Chẳng qua dù không thể tưởng tượng nổi thế nào đi nữa, ở trận đấu này anh ta đã thua.
Trịnh Thiên Thu tránh ra, giữ im lặng, ý tứ đã rõ ràng, Bàng Phi có thể đi vào.
"Cảm ơn." Bàng Phi chắp tay nói, bóng dáng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Trịnh Thiên Thu ngơ ngác mấy giây, đột nhiên sải bước đi vào bên trong...
Bề ngoài Võ quán Tứ Hải không lớn, nhưng bên trong lại vô cùng độc đáo.
Võ quán Tứ Hải cùng Phi Ưng Các đều dùng hình thức thi đấu lôi đài, nhưng nơi này so với Phi Ưng Các sang trọng và phức tạp hơn nhiều, bên trong Phi Ưng Các chỉ dựng một lôi đài, ai cũng có thể đi lên tham dự, mà ở đây thì khác.
Nơi này có ba lôi đài, theo thứ tự là lôi đài sơ cấp, lôi đài sàng chọn, cuối cùng là lôi đài tranh tài.
Lôi đài sơ cấp, chính là vòng sàng chọn thứ nhất, chỉ có thông qua được vòng sàng chọn thứ nhất, anh mới có thể tiến vào vòng lôi đài sàng chọn tiếp theo. Hai cái trước kết hợp lại kỳ thật chính là sàng chọn tuyển thủ dự thi, chẳng qua là vòng kiểm tra thứ hai nghiêm ngặt hơn so với vòng thứ nhất mà thôi.
Loại mô hình thi đấu này phần lớn là để đào thải một vài tuyển thủ năng lực tương đối thấp ra khỏi, để tránh ở vòng tranh tài cuối cùng tạo thành quá nhiều thương vong.
Ở chỗ này, tranh tài không chỉ đơn giản là luận bàn một chút về võ đơn giản, có khả năng còn liên quan đến sinh tử, an toàn, bởi vì trong đó không thiếu cao thủ có nội công. Nội công lợi hại ở chỗ đả thương người trong vô hình, một khi trúng chiêu sẽ không đơn giản chỉ là mặt mũi bầm dập.
Tranh tài đặc sắc, nhân viên an toàn, những suy tính tỉ mỉ này, mới có thể tạo ra thanh danh vang dội của võ quán Tứ Hải trong thời gian ngắn ngủi mấy năm.
Đây cũng chỉ là một điểm trong số đó, quan trọng hơn là mỗi khâu đều thiết kế ba đẳng cấp khác biệt, mà mỗi đẳng cấp lại không giống nhau.
Đẳng cấp thứ nhất, thông qua vòng thứ nhất sau đó cũng chỉ có thể tham gia đẳng cấp thứ nhất vòng thứ hai, thông qua vòng thứ hai cũng chỉ có thể tham gia đẳng cấp thứ nhất vòng tranh tài thứ ba.
Nói cách khác, anh quyết định tham gia đẳng cấp nào thì các vòng sau đó anh cũng chỉ có thể ở lại đẳng cấp này.
Những cấp bậc này là phân chia theo năng lực, trong đó có thể chia làm ba đẳng cấp: cấp một, cấp hai, cấp ba.
Mỗi đẳng cấp tương ứng với năng lực khác biệt, tiền thưởng của các vòng tranh tài cũng khác biệt.
Cấp một chỉ có năm vạn, cấp hai mười lăm vạn, cấp ba ba mươi vạn.
Đây chỉ là tiền thưởng thắng được một trận tranh tài, nếu bạn liên tục thắng được nhiều trận, mức tiền thưởng lại tăng lên gấp đôi.
Nghe nói người kia một tháng liên tục không bại, hiện tại tiền thưởng đã tích lũy đến hơn năm mươi triệu!
Chỉ cần hắn không tham gia thi đấu nữa, năm ngàn vạn này chính là thuộc về hắn.
Bàng Phi thông qua người báo danh, trực tiếp đi đến cấp ba.
Cấp một, cấp hai bên này rất nhiều người, nhưng cấp ba lại chỉ có vài người, có vài người là thực sự có thực lực bất phàm, cũng có vài người là ôm tâm lý đến thử vận may, dù sao tiền thưởng nơi này thực sự quá mê người.
Bàng Phi nhìn qua một chút, xếp ở cấp ba bên này tổng cộng không đến mười người, mà cấp một cấp hai bên kia cộng lại ít nhất trên trăm người.
Bởi vì bên này nhân số ít, đăng ký rất nhanh, rất nhanh liền tiến vào khâu sơ tuyển.
Mỗi giai đoạn sàng chọn đều tiến hành ở trước mắt mọi người, thứ nhất biểu hiện rằng nơi này công bằng công chính, thứ hai cũng là muốn ngăn cản những người muốn đi cửa sau trộm dùng mánh khoé.
Giám khảo vòng thứ nhất, chúng ta tạm thời gọi ông ta là giám khảo đi, là một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, thân thể thẳng tắp ngang nhiên, hai đầu lông mày lộ ra hơi thở sâu không lường được.
"Là ông ta!" Bàng Phi bất giác kinh ngạc, không nghĩ tới còn có thể đụng người quen ở nơi này.
Vị này từng là chỉ huy cao cấp quân đội của bộ đội tác chiến số một, đã từng tham dự rất nhiều cuộc chiến với tổ chức phạm tội quốc tế, thân thủ cùng năng lực đều là cao thủ hàng đầu.
Không ngờ tới cửa thứ nhất này đã phái ra nhân vật lợi hại như vậy, lôi đài cấp ba này, quả nhiên không thể xem thường.
Vị cao thủ đứng đầu này tên là Từ Hạ, Bàng Phi nhận ra ông ta, ông ta lại không nhận ra Bàng Phi.
Bởi vì chiến đội X vô cùng cơ mật, ngoại trừ mấy người lãnh đạo trực tiếp, không có ai biết bất kỳ tin tức gì liên quan tới thành viên chiến đội X.
Nhân tài như Từ Hạ, cho dù đã xuất ngũ cũng sẽ được sắp xếp rất tốt, làm sao lại đi vào loại nơi này?
Bàng Phi không có tâm tư suy nghĩ những thứ kia, bởi vì thí sinh thứ nhất đã đi lên, trò hay lập tức bắt đầu.
Người phụ trách giới thiệu một chút quy tắc, chỉ cần có người có thể chạm đến bất luận một nơi nào trên người Từ Hạ thì coi như thông qua cuộc thi. Có ba lần cơ hội, chỉ cần một lần thành công cũng coi như thành công.