Có thể làm thủ hạ của La Đại Hải thì đều không phải người lương thiện.
La Đại Hải chỉ cần nhắc nhở một chút, Lý Húc liền biết nên làm như thế nào.
"Ông chủ yên tâm, chuyện này tôi trở về sẽ sắp xếp."
"Ừm."
Làm xong chuyện này, không sợ không được La Đại Hải xem trọng và giúp đỡ.
Sau khi Lý Húc trở về công ty, không tiếng động thực hiện kế hoạch.
Lâu rồi không liên lạc nên khi Trần Đại Đông nghe nói nhà họ An gặp phải hoả hoạn, không khỏi sợ hãi thán phục: "Vạn hạnh trong bất hạnh, còn may người không có việc gì."
Trần Đại Đông cũng không biết chuyện giữa Bàng Phi và nhà họ La, Bàng Phi cũng không muốn nói nhiều với anh ta: "Hôm nay anh Trần đến là vì số tiền kia sao? Trực tiếp chuyển thẳng vào tài khoản của tôi là được rồi, thật sự không cần tự mình đi một chuyến đâu."
Trần Đại Đông nói: "Trả tiền là một chuyện, quan trọng hơn là tôi muốn đến nhìn anh một cái. Anh nói xem nếu không phải lúc trước anh giúp tôi, hiện tại tôi cũng không biết tôi sẽ thành cái dạng gì đâu. Mấy ngày nay trong công ty bận rộn nên tôi cũng không đi được, vừa vặn có chút thời gian rảnh nên vừa tới đưa tiền vừa tới nhìn anh một chút xem sao."
"Anh có lòng rồi."
Hai người ôn chuyện một phen, Trần Đại Đông đặt một tấm thẻ ngân hàng ở trước mặt Bàng Phi: "Trong này có hai mươi vạn, anh đưa cho các anh em một ít."
Hai mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, chí ít đối với Trần Đại Đông hiện tại mà nói chính là như vậy.
Bàng Phi không khỏi nghi ngờ: "Anh Trần, anh lấy ở đâu nhiều tiền như vậy, có phải..."
"Không phải không phải, vật kia tôi đã sớm bỏ, đời này cũng sẽ không tiếp tục đụng vào nữa. Tiền này là tiền lương cộng thêm tiền thưởng mấy tháng này của tôi." Nói đến chuyện này Trần Đại Đông liền vui vẻ, mười mấy vạn tiền thưởng này lập tức trả hết được tiền nợ làm anh ta nhẹ cả người.
Nếu lai lịch của tiền này đã không có vấn đề, Bàng Phi cũng không hỏi nữa, nhận lấy thẻ, quay đầu phân phát cho các anh em, như vậy Trần Đại Đông cũng có thể yên tâm.
Nhà họ An bị đốt đến thành một đống tro tàn, An Kiến Sơn cùng Tào Tú Nga chỉ có thể ở tạm trong nhà họ Bàng, phòng ở có ít nên chỉ có thể để thím Trương đi về nghỉ trước một thời gian.
Về phần An Dao cùng Bàng Phi ở khách sạn hay là ở chỗ Lâm Tĩnh Chi, An Dao vẫn không hạ quyết tâm nổi.
Ở khách sạn, hiện tại kinh tế trong nhà cũng không dư dả gì, mỗi một phân tiền càng không thể lãng phí, không thể không nói ở chỗ Lâm Tĩnh Chi có thể giảm bớt không ít chi tiêu.
Thế nhưng quan hệ của ba người rất là kỳ la, ở chung như thế nào lại là vấn đề lớn.
Bàng Phi cũng không miễn cưỡng, mọi chuyện để chính cô quyết định.
Do dự đi do dự lại, cuối cùng An Dao vẫn quyết định đi tới chỗ Lâm Tĩnh Chi.
Nhà họ An bị hủy, ở khách sạn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện tại lại đang là thời khắc mấu chốt chuyển mình của công ty, thật sự không thể lãng phí số tiền kia.
Chẳng qua nếu tới chỗ Lâm Tĩnh Chi cũng không phải là cô với Bàng Phi một phòng, mà là cô với Lâm Tĩnh Chi một phòng, để Bàng Phi ở một phòng riêng.
Như vậy Bàng Phi sẽ không khó xử, Lâm Tĩnh Chi cũng sẽ không khó xử.
Quan trọng hơn là trước đó cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề tiếp nhận Lâm Tĩnh Chi, vừa lúc cũng có thể nhân dịp này thử một chút.
Nếu có thể làm được thì cứ quyết định như vậy, nếu là không làm được, vậy cũng chỉ có thể có lỗi với Lâm Tĩnh Chi.
Bàng Phi không nghĩ tới An Dao có thể ra quyết định nhanh như vậy, chắc chắn có ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng trở lại bình thường.
Ba người lần đầu tiên ở chung một chỗ, bầu không khí ít nhiều gì cũng có chút quái dị.
Tay nghề nấu nướng của Lâm Tĩnh Chi rất tốt, An Dao chỉ có thể trợ giúp một chút, mà Bàng Phi thì bị hai người ghét bỏ anh vướng víu, để anh chờ ở phòng khách.
Bàng Phi dở khóc dở cười, nhìn hai người bận rộn trong phòng bếp, không biết là nên khóc hay nên cười.
Ban đêm lúc đi ngủ, mình cũng bị đẩy tới đẩy lui, Lâm Tĩnh Chi để anh cùng An Dao một phòng, An Dao lại bảo anh ở phòng khác, lần đầu tiên Bàng Phi có loại cảm giác mình sắp bị vứt bỏ.
"Chị cũng đừng tranh giành với tôi, đêm nay tôi muốn ngủ với chị." An Dao ôm cánh tay Lâm Tĩnh Chi, ngữ khí kiên định.
Bàng Phi biết tâm tư của cô, như thế này cũng tốt, tránh cho Lâm Tĩnh Chi xấu hổ.
Để sửa chữa nhà họ An cần chi tiêu không ít, mà cho dù như thế nào Cơ Như Tuyết cũng không chịu bỏ ra số tiền này: "Tôi thấy anh theo tôi có phải tốt không, ăn ngon uống say tùy anh chọn, tôi sẽ xem anh như bảo bối mà yêu thương che chở, tự nhiên đi theo An Dao kia làm gì, bị cô ta liên lụy cùng chịu khổ."
Bàng Phi không nói nên lời: "Cô cứ nói đi, rốt cuộc có thể cho mượn số tiền kia hay không?"
"Không, à mà cũng có thể nếu anh đồng ý với tôi một điều kiện."
Bàng Phi xoay người rời đi, điều kiện của Cơ Như Tuyết không thể tùy tiện đồng ý, lúc trước bởi vì Lâm Tĩnh Chi đã thiếu cô ta một điều kiện, đó là do không còn cách nào khác, nhưng vấn đề tiền bạc này cũng không nhất định không phải cô ta thì không thể.
Bàng Phi còn có thể tìm những người khác, còn có thể tự mình kiếm...
Lần trước ở Phi Ưng Các, anh nghe người ta nói có nơi chuyên môn chiêu mộ quân nhân xuất ngũ đánh quyền, một trận có thể kiếm nhiều nhất mấy chục vạn, có lẽ mình có thể đi xem một chút?
Chỉ là lúc ấy không quan tâm đến chuyện đó, không biết nơi đánh quyền cụ thể là nơi nào, xem ra phải đi Phi Ưng Các một chuyến.
"Ồ, cậu tới rồi, cậu mà còn không đến nữa, nơi này chắc sẽ loạn lên mất." Bàng Phi vừa đến liền có một người đàn ông trung niên đi tới nói như vậy.
Bàng Phi không khỏi buồn bực: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chính là đứa trẻ lần trước bị cậu dạy dỗ đó, ngày nào nó cũng đến, mỗi lần đến đều nói muốn tìm cậu báo thù, kết quả trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không đến. Đứa trẻ kia lại nóng tính, cậu không đến thì nó phát cáu, ai cũng bị nó bắt luyện tay hai lần, cậu không phát hiện ngày hôm nay có rất ít người sao, đều là bị đánh không đứng dậy được đang ở nhà tĩnh dưỡng đấy."
Đối phương nhắc nhở anh một chút, Bàng Phi mới phát hiện, ngày hôm nay quả thật Phi Ưng Các ít đi rất nhiều người.
Không ngờ tới bởi vì hành động nho nhỏ của mình mà nhiều người bị đánh như vậy.
Chẳng qua ngày hôm nay anh đến cũng không phải đến đánh nhau cũng không phải đến tìm nhân tài, chính là muốn hỏi một chút: "Người anh em, anh biết chiêu mộ quân nhân xuất ngũ đánh quyền ở đâu không?"
"Thế nào, cậu muốn đi đánh quyền sao?" Sắc mặt đối phương khác thường: "Tôi khuyên cậu vẫn không nên đi, nghe nói có một nhân vật vô cùng lợi hại đến, đã một tháng liên tục chưa từng thua ai, rất nhiều người đều muốn khiêu chiến hắn ta, kết quả cuối cùng đều bị đánh sưng mặt sưng mũi."
Bàng Phi cười cười, lại hỏi: "Nghe nói đánh một trận là được mấy chục vạn có phải không?"
"Sao cậu lại không nghe lời khuyên vậy, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng đã có rất nhiều cao thủ như cậu đến khiêu chiến rồi, cuối cùng còn không phải đều thất bại sao? Nếu không phải lần trước cậ giúp chúng tôi dạy dỗ đứa trẻ kia, tôi sẽ không nói với cậu những chuyện này đâu."
"Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng hiện tại tôi thực sự rất cần tiền."
Chẳng lẽ vì một phân tiền mà làm khó anh hùng, đối phương cũng hiểu rõ sự khó xử khi không có tiền: "Thôi được thôi được, nói cho cậu cũng không sao, trong một ngôi nhà ở ngay Quảng Tân Nhai bên kia gọi là võ quán Tứ Hải."
"Cảm ơn anh."
Bàng Phi quay người muốn nhanh chóng đi thì âm thanh quen thuộc "thùng thùng" kia lại vang lên lần nữa, là đứa trẻ kia tới.
Thật đúng là duyên phận, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới ngay lúc này.
Đã không tránh thoát vậy thì thản nhiên đối mặt thôi, chắc hẳn chờ lâu như vậy, đứa trẻ kia đã nghẹn đến cực hạn.
"Tốt cuộc chú cũng đã đến, đến đây, để tôi xem hôm nay chú còn có thể một tay bắt quả đấm của tôi hay không."
Đứa trẻ kia vừa xuất hiện thì đã không chờ nổi muốn đọ sức với Bàng Phi, thế này đâu chỉ là nghẹn đến cực hạn, căn bản chính là sắp bùng nổ rồi.
Bàng Phi một tay kéo một phát, vậy mà chỉ dùng một chiêu đã kéo đứa trẻ kia bò trên mặt đất, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
Lần trước là cố ý muốn thử dò xét thực lực của nó, mà lần này anh muốn nhanh chóng rời đi, có thể giải quyết nhanh thì giải quyết nhanh.
Chỉ một chiêu này của anh đã áp chế đứa trẻ kia, khiến cho mấy người vây xem kinh hãi muốn rớt cằm.
Bọn họ biết Bàng Phi lợi hại, nhưng lại không ngờ tới anh lại lợi hại như vậy.
Một chiêu, chỉ vẻn vẹn dùng một chiêu đã áp chế được đứa trẻ có sức lực lớn đã đánh gục mấy người nơi này!
Cái này... căn bản chính là cao thủ trong cao thủ mà!
Mà đứa trẻ kia càng khiếp sợ không thôi, mấy ngày nay ngày nào mình đều siêng năng luyện tập, chính là vì một ngày có thể rửa sạch nhục nhã, thế nhưng vừa rồi... vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Mình mới chỉ giương nắm đấm thì đã ngã trên mặt đất rồi?
Chuyện này... làm sao có thể chứ?
Vì sao người kia chỉ đơn giản như vậy đã có thể hóa giải sức mạnh trời sinh của mình?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
"Nhóc con, hôm nay tôi còn có chuyện, không thể chơi với cháu được." Bàng Phi nói xong, nhanh chóng rời đi, chạy tới võ quán Tứ Hải.
Đứa trẻ từ dưới đất bò dậy, ngơ ngác cũng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên, nó quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa mới nói chuyện với Bàng Phi: " Vừa rồi ông nói với chú ấy cái gì?"
Người đàn ông kia bị hù nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nó: "Cậu ta hỏi tôi nơi nào có chiêu mộ người, tôi nói cho cậu ta biết võ quán Tứ Hải có chiêu mộ, sau đó hết rồi. Thật sự, tôi cam đoan."
"Võ quán Tứ Hải?" Nhóc con tự lẩm bẩm, đột nhiên trong mắt loé lên tia sáng, nó cũng nhanh chóng theo sát rời đi.
Trận đấu này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí sau khi hai người bọn họ rời đi rất nhiều người vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Sau khi rời khỏi Phi Ưng Các, Bàng Phi trực tiếp đi đến Quảng Tân Nhai tìm võ quán Tứ Hải.
Đầu năm nay, võ quán căn bản chính là hiếm như lá mùa thu, chiêu bài của võ quán lại khác với người khác nên cũng không phải rất khó tìm kiếm.
Chỉ là bề ngoài của võ quán Tứ Hải này cũng quá nhỏ rồi, không chú ý rất dễ bỏ qua.
"Giấy chứng nhận xuất ngũ." Muốn đi vào trong đó, nhất định phải lấy ra giấy chứng nhận xuất ngũ, bởi vì nơi này chỉ chiêu mộ quân nhân xuất ngũ.
Bàng Phi không có giấy chứng nhận xuất ngũ, bởi vì anh bị ép giải trừ quân tịch.
"Tôi không có giấy chứng nhận xuất ngũ, nhưng tôi thật sự đã từng là quân nhân."
"Không có giấy chứng nhận xuất ngũ thì không được, ai quan tâm anh đã từng là cái gì chứ, đi đi đi, qua một bên." Thủ vệ vô cùng không khách khí với Bàng Phi.
"Bốp bốp!"
Bàng Phi mỗi tay bắt lấy tay của một người vặn một cái ra phía ngoài, đau đến mức hai người kia hít vào một ngụm khí quát lên: "Anh làm gì vậy?"
"Hai vị, đắc tội rồi, tôi thật sự là quân nhân."
Nói xong, quăng hai người ra sau lưng, sải bước đi vào trong.
Nơi này đã dám dựng lôi đài thi đấu, cũng không phải là người nào cũng có thể tuỳ tiện xông vào, hai người kia đứng lên, lấy một cái còi trên cổ ra thổi một cái, giống như là đang kêu đồng đội.
Ngay lập tức nghe thấy một trận tiếng bước chân nhịp đều từ bên trong truyền đến.
"Tùng tùng tùng... tùng tùng tùng... "