Chương 878:
“Được, nhất định đền, nhất định đền!”
Trương Hựu An vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sau khi Viên Ngọc Hồ và Lý Thiên Ảnh rời đi, Trương Hựu An mới thở phào nhẹ nhõm, liễc nhìn Lâm Vũ với về mặt bình tĩnh, nghiệm nghị nói: “Cậu Hà, thật xin lôi, lân này là do nhà họ Trương chúng tôi lồ mãng, tôi sẽ đề trợ lý của tội liên lạc với cậu, bồi thường mọi tổn thất của cậu!”
Nói xong ông ta nhanh chóng bước ra ngoài không đợi Lâm Vũ đáp lại, vẻ mặt u ám như sắp vắt kiệt nước.
Trương Hựu Tư nghiền chặt răng đứng dậy, liếc nhìn Lâm Vũ, trong mất lóe lên một tỉa oán hận, không.
nói một lời mà bước nhanh ra ngoài, trông có vẻ khá xấu hỗ.
“Tiên sinh, bà… bà cụ đó là?” Lệ Chấn Sinh rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không ngờ một bà cụ lại có năng lực lớn như vậy.
“Không biết…” Lâm Vũ lặc đâu cười khô, trong lòng có một cô cảm khái không, nói nên lời, không ngờ bà lại hù chêt nhà họ Trương lớn mạnh như vậy!
Người mà ngay cả gia tộc lớn ở kinh đô cũng phải sợ, trừ phi bà cụ này là….
Sau khi ra khỏi Hỏi Sinh Đường, Trương Hựu An nhanh chóng lên xe, sắc mặt tái nhọt, tay không ngừng run rây. Rõ ràng là vừa rôi vận chưa nguôi ngoai nôi sợ hãi. Ông ta vươn tay lân mò trong hộp. đựng đồ, không biêt đang tìm kiêm cái gì.
Sau khi Trương Hựu Tư đi ra, ông ta liếc trái nhìn phải, thấy Trương Dịch Hồng đã chạy đi từ lâu, ông ‡a nhanh chóng chui vào ghế sau xe, “cạch”
một tiêng kéo cửa lên, vội vàng hỏi Trương Hựu An: “Anh cả, bà cụ đó rốt cuộc là ai vậy? Dọa anh đến mức này sao?”
Khi ông ta nói chuyện cũng chẳng thở gập lây một hơi, có vẻ như chiệc ghế vừa bị đập nát chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta.
“Thuốc… Thuốc lá!”
Trương Hựu An không trả lời ông ta, vừa lục lọi trong xe, vừa run giọng nói.
“Tôi không hút thuốc!” Trương Hựu Tư cau mày, trong mắt hiện lền một tia nghi ngờ, theo như ông ta biết thì anh cả đã bỏ thuốc nhiều năm rồi, phải lo lắng. đến mức nào anh cả mới nghĩ đến việc hút lại thuốc chứ.
“Mua! Mua cho tôi!” Trương Hựu An tức giận nói.
Trương Hựu Tư cau mày không nói nữa, nhanh chóng đứng dậy chạy đến cửa hàng tiện lợi ven đường, một lúc sau mua một hộp thuốc và bật lửa về rồi đưa cho Trương Hựu An.
Sau khi nhận lấy, Trương Hựu An lập tức rút ra một điêu thuôc, run rẫy dùng môi ngậm lấy, sau khi châm lửa liên hít một hơi thật mạnh, sau đó nhả khói, lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
“Anh cả… anh còn chưa nói cho tôi, bà cụ đó…”
“Có thể làm tôi sợ như thế này, cậu nghĩ bà ta có thê là vợ của ai?!”
Trương Hựu An lạnh giọng nói với vẻ mặt âm trâm.
“Vợ2”
Lúc này Trương Hựu Tư mới nhận ra điêu mà người anh trai mình đang sợ hãi chính là chông của bà cụ này!
Với thân phận nhà họ Trương. ở kinh đô, quả thực có rất ít người có thể khiến họ kiêng kị như vậy, ông ta suy nghĩ kỹ càng một chút, nhíu mày, lập tức hít vào một hơi, vội vàng nói: “Chẳng lẽ là những đại nhân vật kia?”
“Vợ của ai tên là Viên Cận Thục, cậu tự mình kiểm tra là biết!” Trương Hựu An hút thật mạnh điều thuốc trên *ay, vẻ mặt u ám nhìn ra ngoài cửa số.