Chương 877:
“Anh hai, anh sẽ đánh chết Dịch Hồng mắt!” Trương Hựu Tư vội vàng nói.
“Giết nó là đúng rồi!” Trương Hựu An tức giận nói.
Nói rồi Trương Hựu An lại chạy qua chọn lấy một chiếc ghê nữa.
“Dịch Hồng, chạy mau, chạy mau!”
Nhìn thấy anh cả lần này thực sự vô củng nóng nảy, Trương Hựu Tư lập tức nháy mất với cháu trai mình, đỡ anh ta dậy rồi đây anh ta ra ngoài.
Nhìn thấy cha mình quá tức giận, Trương Dịch Hồng bị dọa không ít, lập tức chạy ra ngoài.
“Mày cút về đây cho tao!”
Trương Hựu An làm bộ muốn đi ra ngoài đuổi theo, nhưng Trương Hựu Từ đã ôm lấy anh, phịch cái quỳ trên mặt đất, thì thào nói: “Anh cả, tật cả đều là lỗi của tôi. Là tôi xúc phạm tói bà ấy. Anh muốn đánh thì đánh tôi đi!”
“Đương nhiên là muốn đánh cậu!”
Ngay khi giọng nói của Trương Hựu An xuống, ông ta ném chiếc ghế ra xa rồi tát vào mặt Trương Hựu Tư một cái.
“Tôi đánh cậu có mắt không tròng!”
Nói xong Trương Hựu An lại vung tay tát.
“Tôi đánh cậu vì ngu dốt không biết gì”
Tiếp đó lại là một cái tát.
Khuôn mặt của Trương Hựu Tư đã hoàn toàn sưng đỏ lên, một vết máu dài chảy ra từ khóe miệng.
“Hựu An, được rồi!”
Viên Cận Thục biết Trương Hựu An chỉ đang diễn khổ nhục kế trước mặt mình, vội vàng hét lên với ông ta: “Giáo huấn giáo huân vậy là đủ rồi, hơn nữa tư chât của một người không dựa vào việc đánh mà ra đâu!”
“Đúng, đúng, lời dì Viên nói rất đúng!”
Vẻ mặt của Trương Hựu An thay đổi, ông ta gật đầu lia lịa, trên trán đều là mô hôi lạnh, rõ ràng là đang ám chỉ bọn họ giáo dục con cháu không ra gì “Tiểu Hà à, cũng muộn rồi, tôi nên về thôi. Vốn còn muốn nói chuyện phiếm với cháu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thê này!”
Viên Cận Thục cười hì hì nói, năm lầy tay Lâm Vũ, thân thiết nói: “Nếu sau này còn có người đến làm phiền, nhớ phải cho bà biết nhé!”
Sắc mặt Trương Hựu An tái nhọt, đương nhiên biệt răng Viên Cận Thục nói những lời này là đề mình nghe, còn có ý thể hiện sự thân mật giữa bà và Lâm Vũ, ông ta vội vàng cúi đâu nói: “Hựu Án đáng chết, dạy con không ra gì, để thăng nghịch tử này xú phạm tới dì Viên, với Hà… cậu Hà GEN… ˆ Trong lòng ông ta không khỏi thống khổ, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lâm Ấu mình lại có thể thấp hèn như vậy.
“Tôi không biết con trai của anh có mâu thuần gì với cậu Hà đây, nhưng tôi nghĩ răng mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý. Có chuyện gì mọi người cùng ngòi xuống nói chuyện với nhau, có đúng không?”
“Đúng, đúng, những gì dì Viên dạy, Hựu Ấn đêu khắc ghi trong lòng!”
Trương Hựu An vội vàng gật đâu nói.
“Hôm khác đến nhà dì uống trà đi!”
Viên Cận Thục vấn nhẹ nhàng nói với Trương Hựu An một câu, nói xong liên cùng Lý Thiên Ảnh định đi ra ngoài, sau đó đột nhiên như nhớ ra điêu gì đó, quay lại nói với Trương Hựu An: “Đúng rồi, bàn trà, chậu hoa củng ghế các người nhớ đền lại cho người ta đi!”