Chương 150:
“Được, được, được, Hà thần y, cậu đại ân đại đức, lão già tôi cả đời không quên!” Diệp Thụ Quang hai mắt bắn ra tinh quang nhìn về phía Lâm Vũ, nói lắp lửng. Câu cuối cùng giống như rít ra từ kẽ răng.
Sau đó ông ta đối mặt với bình tro cốt của mẹ Diệp Thanh My, chậm rãi quỳ xuống, từ từ cong người xuống chằm chậm khấu đầu một cái.
Nhìn một màn trước mắt, thân thể Diệp Thanh My không nhịn được mà run rẩy, trong tim ầm ầm nổi sóng, nước mắt từng giọt như những hạt trân châu rơi xuống liên miên không dứt.
Mười bảy năm rồi, cô cuối cùng cũng đợi được thời khắc này.
Mẹ, người đã nhìn thấy chưa, lão già của Diệp gia khấu đầu nhận sai với mẹ đây.
Mẹ, người ở dưới cửu tuyền cuối cùng cũng có thể yên nghỉ rồi.
Mẹ, đáng lẽ con phải cao hứng, nhưng sao giờ phút này con lại đau buồn như vậy đây.
Thân thể Diệp Thanh My càng run rầy lợi hại hơn, rốt cuộc không giấu được, cảm xúc trong nháy mắt tan vỡ, vùi trong lòng Lâm Vũ mà khóc lớn lên.
Những năm này cô chịu đựng quá nhiều áp lực, quá nhiều ủy khuất, quá nhiều đau khổ.
Hiện tại điều cô muốn cuối cùng cũng thành hiện thực, chấp niệm mà cô đem theo báy lâu nay cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.
Cuối cùng cô cũng không cần quá kiên cường như vậy nữa, cũng không cần quá mệt mỏi nữa.
Hiện tại rốt cuộc cô cũng có thể thống khoái, triệt để mà khóc một lần rồi.
Lâm Vũ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, không nói những lời an ủi, bởi vì anh biết lúc này Diệp Thanh My không cần bát kỳ ai an ủi. Thứ cô cần chỉ là một bờ vai có thể dựa vào mà thôi.
“Bác sĩ Hà, hiện giờ có thể trị bệnh cho bó tôi rồi chứ?”
Diệp Thượng Kiệt vội vàng thúc giục nói.
“Bọn họ thì sao.” Lâm Vũ liếc mắt nhìn vợ chồng Diệp Thượng Trung vẫn đang đánh nhau ở đẳng kia.
“Đi, đem hai người bọn họ kéo ra, để bọn họ qua đây khấu đầu!” Diệp Thụ Quang không kiên nhẫn mà nói một tiếng.
Dù sao ông ta cũng đã dập đầu xong rồi, mặt mũi của Diệp gia cũng mắt sạch, Diệp Thượng Trung bọn họ khấu đầu hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lão nhị và lão tam nhanh chóng chạy tới đem vợ chồng hai người tách ra. Hai người dường như chưa đánh đủ, dùng lực giãy dụa, hướng đối phương tức giận quát mắng.
Hai người bọn họ lúc này trông lúng túng bắt kham. Trên mặt Diệp Thương Trung lúc này đều là máu, những vết cào lởm chởm lộ cả thịt loang lỗ vết máu, cả khuôn mặt này coi như đều bị hủy.
Cao Tử San cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai mắt sưng thành mắt gấu trúc, chỉ còn lại một cái khe nhỏ, máu mũi chảy ròng ròng, khóe miệng sưng tấy, không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Diệp Thượng Trung lúc này vẫn còn giữ lại một chút lý trí.
Sau khi nghe phân phó của Diệp Thụ Quang thì nhanh chóng đi qua khấu đầu với mẹ của Diệp Thanh My ba cái.
Mà Cao Tử San lúc này đã ở trạng thái điên loạn, thần trí thất thường, đối với lão nhị và lão tam vừa đá vừa cắn.
Lão nhị và lão tam cũng không chiều bà ta, một người vặn cánh tay bà ta ép ra sau vai, giống như thời cổ đại áp giải phạm nhân, áp bà ta đến trước mặt Diệp Thanh My, sau đó hung hăng nhắn đầu bà ta xuống đắt đập ba lần.
Bởi vì lão nhị và lão tam đem theo tức giận mà đập. đầu bà ta ba cái, cho nên lực đạo tự nhiên sẽ nặng hơn chút. Sau khi dập xong đầu Cao Tử San liền chảy máu, đầu váng mắt hoa, giống như sắp ngất xỉu.
Lâm Vũ cảm thấy một nhà này thật thú vị, đối xử với người nhà mình còn ác như vậy, không thể không khiến người khác khâm phục.
Nếu người Diệp gia đã khấu đầu rồi, Lâm Vũ liền tuân theo ước định đem Diệp Thụ Quang trở về y quán châm cứu cho ông ta một chút. Sau đó anh kê đơn bốn lọ thuốc do chính mình nghiên cứu chế ra để ông ta kiên trì dùng.
Một tháng sau thì có thể khang phục.
Ban đầu Diệp Thụ Quang có chút không tin tưởng. Nhưng sau khi châm cứu hoàn tắt, ông ta cảm thấy cả người tốt hơn rất nhiều, toàn thân nhẹ nhàng không ít, phảng phát như trở lại trạng thái lúc mình chưa từng sinh bệnh.
Ông ta không ngờ y thuật của Lâm Vũ tên tiểu tử này lại tốt như vậy. Nhưng thật đáng tiếc, đắc tội với Diệp gia của ông ta, Lâm Vũ chỉ có một con đường chết.
Sau khi đuổi đi một đám người Diệp gia, Lâm Vũ quay đầu nhìn Diệp Thanh My mắt có chút sưng đỏ một cái, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không?”
Diệp Thanh My hít hít mũi lắc đầu, đầy mặt cảm kích nói với Lâm Vũ: “Thầy Hà, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh đã giúp tôi thực hiện tâm nguyện bấy lâu nay của tôi và mẹ.”
“Cô Diệp khách khí rồi, nhắc tay chỉ lao mà thôi.” Lâm Vũ cười ôn hòa nhìn cô, có chút đau lòng. Một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao số phận lại khổ như thế.
“Mắt cô xưng lắm, giống như Phái Đại Tinh vậy. Tôi giúp cô xoa bóp một chút đi, một lát có thể khỏi.” Lãm Vũ lấy cái gương đung đưa trước mặt Diệp Thanh My.
“Đáng ghét!”
Diệp Thanh My hờn dỗi nói một câu, nhìn chính mình trong gương không khỏi bĩu bĩu môi rồi gật đầu, nghe lời nằm xuống giường bệnh.