Diệp Thanh My lúc đầu còn căng thẳng, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Thụ Quang, cô đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn Diệp Thụ Quang với ánh mắt lạnh lùng, nhớ tới hình ảnh lúc đầu ông ta điên cuồng tát mẹ mình, hận ý thấu trời lập tức lóe lên.
*Con nhỏ kia, ta nói cho ngươi biết, làm người nên chừa cho mình đường lui! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn để người kia trị khỏi bệnh cho ông nội, nếu không thì Diệp gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Cao Tử San nghĩ đến việc bản thân quỳ xuống lạy mẹ của Diệp Thanh My, tức giận không có chỗ bộc phát, đe dọa nói.
“Tử San, im miệng!” Diệp Thương Trung lạnh lùng mắng.
*Im cái gì mà im! Anh thực sự muốn em quỳ lạy con ả này sao?” Cao Tử San tức giận hét lên một tiếng, nếu cô biết cô đến đây để quỳ, cô sẽ không bao giờ đến.
“Câm miệng!” Diệp Thượng Trung tức giận nói.
*“Xé miệng cô ta đi.” Diệp Thanh Phàm điềm đạm mở miệng nói.
Diệp Thượng Trung không khỏi nhìn chằm chằm Diệp Thanh My.
“Tôi nói, cho ông, xé miệng của cô ta.” Diệp Thanh Mi gằn từng chữ nói.
Đây là câu mà Cao Tử San từng nói khi đánh mẹ của Diệp Thanh My. Hơn nữa khi Cao Tử San động thủ, Diệp Thượng Trung chỉ đứng một bên mắt lạnh quan sát, đến ngăn cản một chút cũng không có.
Hiện giờ cô muốn để Diệp Thượng Trung tự mình xé miệng của con hồ ly tinh này.
“Thanh My, thôi đi” Tình cảm của Diệp Thượng Trung đối với Cao Tử San không cạn, cho nên không nỡ hạ thủ.
Những năm này ông ta động cũng chưa từng động vào một đầu ngón tay của bà ta, là điển hình của việc bị vợ quản nghiêm.
“Vậy tôi đi đây.” Diệp Thanh My nói xong liền quay người muốn đi.
“Được, được, Thanh My đừng đi, đừng đi.” Diệp Thượng Trung nhanh chóng ngăn cô lại.
“Tiểu tiện nhân, nếu cô dám xé miệng của tôi, lão nương sẽ xé môm của cô trước!”
Cao Tử San thấy Diệp Thanh My dám nói với mình như: vậy thì ngay lập tức nổi cơn tam bành, kéo kéo tay áo xông về phía Diệp Thanh My, nhưng bị Diệp Thượng Trung kéo lại.
Diệp Thượng Trung hung hăng kéo bà ta lại, sau đó tát một cái lên mặt bà ta, tức giận nói: “Cô có thể yên tĩnh chút cho tôi không!”
Đây chính là nguyên nhân mà ông ta không dám nói với Cao Tử San. Người vợ này của ông ta tính khí thật sự là quá nóng nảy, hơn nữa những năm này lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi!” Sắc mặt Cao Tử San trở nên dữ dằn, cào một phát lên mặt Diệp Thượng Trung.
Trong phút chốc khắp mặt Diệp Thượng Trung là những vệt máu đỏ tươi.
“Đại ca, anh cứ như vậy mà bị người đàn bà của mình đánh à, có phải đàn ông hay không thê.
Lúc này lão nhị Diệp Thượng Tấn ở một bên cười trên nỗi đau của người khác nói. Ông ta vốn đã không vừa mắt người chị dâu này từ lâu, suốt ngày tra xét số sách này tra xét số sách kia, sợ rằng người khác chiếm được chỗ tốt gì của công ty.
“Đàn bà thối, Hôm nay tôi phải đánh chết cô!”
Bị lão nhị nói khích như vậy, Diệp Thượng Trung cũng tức khắc dâng lên một luồng hỏa khí, đấm một đắm lên mặt Cao Tử San. Nắm đấm này vừa đúng trúng vào mắt trái Cao Tử San, chỉ thấy hốc mắt bà ta sưng vù lên như quả bóng, phiếm màu xanh đen.
“AI Tôi liều mạng với anhl”
Cao Tử San gào khóc ầm ï, bất chấp vò tới trên người Diệp Thượng Trung, vừa cào cấu vừa náo loạn, túm lấy cánh tay của Diệp Thượng Trung, mở miệng độc ác mà cắn một ngụm, cánh tay Diệp Thượng Trung ngay lập tức chảy máu.
*Mụ đàn bà thối, lão tử đánh chết cô!”
Diệp Thượng Trung cũng trừng mắt, một phát kéo lấy tóc của Cao Tử San, dùng lực mà kéo mạnh, ngay lập tức giật xuống không ít tóc của bà ta.
Cao Tử San đau đớn hét thảm một tiếng, sau đó cởi giày cao gót ra nhào về phía Diệp Thượng Trung. Diệp Thượng Trung cũng vung một nắm đấm tới, hai người liền đánh thành một đoàn.
“Dừng tay! Dừng tay! Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì!”
Diệp Thụ Quang ở bên cạnh dùng sức hét lên, nhưng ông ta căn bản không thể dùng sức, âm lượng cũng không lớn, chỉ có thể ở đó lo lắng vội vàng.
Diệp Thanh My nhìn Diệp Thượng Trung và Cao Tử San lăn lộn thành một đoàn ở trên đất, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười khoái trá. Hai hàng nước mắt theo khuôn mặt trắng nõn không tiếng động mà chảy xuống.
Tên cặn bã và con hồ ly tinh này cuối cùng cũng có một ngày chó cắn chó rồi.
“Bố, bố đừng quan tâm bọn họ nữa, mụ đàn bà thối này anh cả phải quản giáo thật tốt mới được.” Lão nhị xem náo nhiệt còn sợ chuyện không đủ lớn, nhanh chóng đi tới khuyên Diệp Thụ Quang.
“Bố, bố tranh thủ đi, khấu đầu xong rồi thì để tên tiểu tử này giúp bó khám bệnh. Khỏi bệnh rồi chúng ta lại hảo hảo thu thập nó sau.” Lão tam đè thấp thanh âm nói một câu bên tai Diệp Thụ Quang.
“Đứa nhỏ, tôi đây chính là quỳ cho mẹ cô, cô nói xem bà ta có chịu nỗi một cái quỳ này hay không đây.”
Thanh âm Diệp Thụ Quang cực trâm, vô cùng không cam tâm.
“Để ông khấu đầu một cái sao mà lại phí sức thế. Có khấu đầu hay không, không khấu tôi liền đi, y quán của tôi còn rất nhiều bệnh nhân đấy.” Lâm Vũ thấy đã đến thế rồi mà Diệp Thụ Quang vẫn còn cứng miệng, có chút không kiên nhẫn bực mình nói.