“Vũ Ngọc Hiền, chuyện này chưa kết thúc đâu mà chỉ mới vừa bắt đầu, tôi đảm bảo nhất định điều tra rõ việc để thay đổi tình thế! Tôi đảm bảo nhất định sẽ đưa cô vào tù.
Lâm Thiên nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Hiền, từng câu từng chữ vô cùng sắc bén.
“Dựa vào cô mà khiến tôi vào tù ư?” Vũ Ngọc Hiền thẳng thắn.
Luật sư bên cạnh Vũ Ngọc Hiền cũng bưng miệng cười.
Trong mắt họ, Lâm Thiên chỉ là một đứa oắt con không biết từ đâu chui ra.
“Vậy thì để xem anh xoay chuyển tình thế như thế nào.” Vũ Ngọc Hiền khẽ cười.
Nói xong Vũ Ngọc Hiền rời đi.
Trong phòng.
Tô Bảo Nhi vẫn đang không ngừng khóc nức nở.
Lâm Thiên đi tới trước mặt Tô Bảo Nhi, ôm lấy cô.
Kể từ sau khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi phát sinh quan hệ tình cảm ở phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên chưa đụng vào Tô Bảo Nhi chút nào dù chỉ là đầu ngón tay.
Nếu là trước đây, Lâm Thiên ôm Tô Bảo Nhi như thế này nhất định cô sẽ phản kháng.
Nhưng lần này Tô Bảo Nhi lại không như vậy, ngược lại còn dựa vào vai anh khóc một cách đáng thương
......
Cô ta có bản quyền của “Tình yêu phóng túng” bất luận thế nào chuyện này đều...đều không thể thay đổi được, em sẽ bị dân mạng chửi mắng, sỉ nhục.
Lúc này, Dịch Vi đi tới.
“Nhóc con, anh không biết xấu hổ à, lợi dụng lúc Tô Bảo Nhi buồn để chiếm lợi thế” Dịch Vi lớn tiếng.
“Liên quan gì đến cô, tâm trạng tôi bây giờ không được tốt, đừng trêu chọc tôi!” Lâm Thiên hằn học nhìn cô ta.
Ánh mắt Lâm Thiên đáng sợ bất thường, đến mức những lời Dịch Vi muốn nói ra đến miệng còn phải nuốt ngược vào trong.
Lúc này mấy người mặc đồng phục đi vào, ra hiệu cho ba người Lâm Thiên có thể rời đi.
Rốt cục thì đây là tranh chấp dân sự.
Ba người đi ra rồi bắt xe về.
Trong xe.
Tô Bảo Nhi lấy điện thoại ra, muốn lên mạng xem xem tình hình bây giờ ra sao.
“Tô Bảo Nhi, đừng xem!”
Lâm Thiên giật lấy điện thoại rồi bỏ lại vào túi cô.
Lâm Thiên có thể tưởng tượng, Vũ Ngọc Hiền chắc chắn đã công khai chuyện này lên mạng. Dư luận như thế nào, Lâm Thiên thật không dám nghĩ.
Vì vậy Lâm Thiên không thể đển Tô Bảo Nhi thấy, hôm nay Tô Bảo Nhi đã chịu nhiều đả kích, Lâm Thiên sợ cô nhìn thấy những lời trên mạng sẽ không chịu nổi.
“Bài hát lần trước bị Vũ Ngọc Hiền cướp mất, tôi có thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng lần này, tôi...tôi thật sự không biết tại sao.” Mắt Tô Bảo Nhi sưng húp, giọng nói yếu ớt.
Tô Bảo Nhi lúc này đã ở trên bờ vực của sư tuyệt vọng.
Thành tích đã công phá từ sáng nay. Tương lai là vô hạn, bây giờ Tô Bảo Nhi trở thành người đạo nhạc, khó mà thay đổi được, tình huống khó lường như thế này đến con trai còn không chịu được, huống hồ Tô Vân chỉ là một cô gái?
Lúc này Dịch Vi ngồi bên cạnh nói:
“Tô Bảo Nhi, chị vừa suy xét, Vũ Ngọc Hiền sao có thể có được bài hát của em? Chị nghĩ rồi, chỉ có một khả năng, chính là Lâm Thiên tiết lộ bài hát của em cho Vũ Ngọc Hiền, vì lần trước em đã hát cho cậu ta nghe!”
Lâm Thiên thấy lời này, ánh mắt chững lại.
“Dịch Vi, tôi khuyên cô đừng ở đây mà đổ thừa cho người khác.” Lâm Thiên giọng lạnh lùng.
Lâm Thiên không ngờ Dịch Vi lại nghĩ mình như vậy.
“Đổ thừa? Hình như nói trúng tim đen của cậu nên cậu sợ đúng không?” Dịch Vi cười lạnh lùng.
Rồi Dịch Vi lại nhìn sang Tô Bảo Nhi nói:
“Tô Bảo Nhi, ngay từ đầu chị đã nói rồi, em không thể hát cho cậu ta nghe, nếu không cậu nhóc nghèo này tám phần là sẽ đem bài hát của em bán cho Vũ Ngọc Hiền, không ngờ là đã thực sự bị chị đoán trúng rồi.”
Tô Bảo Nhi nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.
“Tô Bảo Nhi, không phải cô cũng nghi ngờ tôi chứ?” Lâm Thiên hỏi.
Dịch Vi này sao lại nghi ngờ mình, lại còn vu oan cho mình, Lâm Thiên có thể chấp nhận. Nhưng ngay cả Tô Bảo Nhi cũng nghi ngờ khiến Lâm Thiên rất buồn.
“Không, tuyệt đối không phải anh, anh nhất định không phải người như vậy!” Tô Bảo Nhi nói một cách kiên định.
Trong lòng Tô Bảo Nhi tin tưởng Lâm Thiên, hơn nữa Tô Bảo Nhi cũng biết Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, sao có thể thiếu tiền được?
Dịch Vi nghe thấy thế nói ngay: “Em thực sự đã bị cậu ta lừa rồi? Tin chị đi, nhất định là cậu ta! Từ đầu chị đã nói với em rồi, giữ cậu ta lại thủ đô Hà Nội chính là tai họa, cậu ta vì tiền mới đến tìm em đấy!”
“Dịch Vi, để em yên được không.” Sắc mặt Tô Bảo Nhi nhợt nhạt.
Nghe xong câu này Dịch Vi mới ngậm miệng lại.
Xe chạy một mạch đến trước cửa nhà Tô Bảo Nhi.
Sau khi xuống xe.
“Tô Bảo Nhi, có thể nói cho tôi biết bài hát này cô đã từng hát cho ai nghe được không?” Lân Vân hỏi một cách nghiêm túc.