Lâm Thiên càng không dám nghĩ Tô Bảo Nhi làm sao tiếp nhận được sự thật đó!
“Vũ Ngọc Hiền, đây rõ ràng là ca khúc của tôi, vì sao! Vì sao lại rơi vào tay của cô! Rốt cuộc cô đã làm thế nào!” Tô Bảo Nhi vừa khóc vừa thét.
“Tô Bảo Nhi, cô sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Hiện tại chứng cứ đều đã vô cùng xác thực và rõ ràng cô còn có mặt mũi nói bài hát này là của cô, tôi còn đang hỏi cô đây, cô làm sao ăn cắp được ca khúc của tôi.” Vũ Ngọc Hiền hùng hồn nói.
“Cô.....cô.....” Hai mắt của Tô Bảo Nhi đỏ lên, nước mắt không ngừng từ trên gương mặt rơi xuống.
Lúc này tay của Lâm Thiên từ lâu đã bị anh nắm cho đỏ lên.
Luật sư của Vũ Ngọc Hiền lại tiếp tục nói:
“Tô Bảo Nhi, cô đạo nhái ca khúc của Vũ Ngọc Hiền ca người ủy thác của tôi, quy mô tuyên truyền lớn ảnh hưởng rất lớn tới khổ chủ của tôi, bên tôi chính thức kiện cô đền ba mươi lăm nghìn tỷ đồng, nếu như cô không bồi thường, chúng tôi sẽ nhờ đến pháp luật xử lý, đến lúc đó cô có thể bị phán ngồi tù.”
“Ba...... ba mươi lăm nghìn tỷ đồng!” Tô Bảo Nhi lại lần nữa ngồi liệt trên ghế. Trên mặt đều là tuyệt vọng.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, bài hát của cô bị người ta đoạt rồi cô còn phải bồi thường cho đối phương một số tiền lớn hết lần này tới lần khác bị như vậy cô vẫn không có biện pháp, trong lòng cô có bao nhiêu tức giận có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu tuyệt vọng, có thể nghĩ......
Ca khúc lần trước bị Vũ Ngọc Hiền cướp đi cô đã phải bồi thường cho Vũ Ngọc Hiền một trăm bảy mươi lăm tỷ, nhưng số tiền lần này gấp lần trước hai mươi lần!
Lúc này, Vũ Ngọc Hiền quay đầu nói với hai người đàn ông mặc quần áo công an:
“Các người đi ra ngoài trước đi tôi muốn đơn độc tâm sự với cô ấy.”
Sau khi nghe Vũ Ngọc Hiền nói vậy mấy người đàn ông mặc quần áo công an liền rời khỏi phòng điều tra.
Sau khi bọn họ rời đi Vũ Ngọc Hiền cũng trực tiếp lộ ra bộ mặt thật của mình.
“Tô Bảo Nhi, có phải cô rất khó chịu nói cho cô biết nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khó chịu của cô trong lòng tôi rất vui sướng. Chỉ dựa vào Tô Bảo Nhi cô, cũng muốn đấu với tôi? Đúng là nằm mơ, ha ha!” Vũ Ngọc Hiền lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Vũ Ngọc Hiền, cô....cô thật sự là hèn hạ vô sỉ!” Dịch Vi đứng lên chỉ vào Vũ Ngọc Hiền mắng to.
“Cô là cái thá gì? Cũng có tư cách mắng tôi sao? Có tin tôi chỉ cần động ngón tay cũng có thể bóp chết cô hay không?” Vũ Ngọc Hiền mắt lạnh nhìn Dịch Vi.
Đối Vũ Ngọc Hiền mà nói, Dịch Vi còn có giá trị lợi dụng lỡ như sau này Tô Bảo Nhi còn sáng tác ra ca khúc mới cô còn phải dựa vào Dịch Vi giúp đỡ cho nên cô chỉ muốn diễn cho xong kịch bản làm bộ cho Tô Bảo Nhi nhìn mà thôi.
“Dịch Vi, bỏ đi. Chị đấu không lại cô ta.” Tô Bảo Nhi giữ chặt Dịch Vi.
Ngay sau đó Tô Bảo Nhi nhìn Vũ Ngọc Hiền, cắn răng nói: “Vũ Ngọc Hiền, ba mươi lăm nghìn tỷ tôi căn bản không bỏ ra nổi.”
Lần trước bồi thường một trăm bảy mươi lăm tỷ là Tô Bảo Nhi hỏi mượn ba.
Nhưng là lần này. Là ba mươi lăm nghìn tỷ, tổng tài sản ba của Tô Bảo Nhi cũng tầm ba mươi lăm nghìn tỷ muốn lấy ra một khoản tiền lớn như vậy, trừ phi ba đem tất cả tài sản bán tháo thì may ra còn được.
Mà lại muốn bán cũng cần phải có người mua phù hợp mới được, muốn nhanh chóng bán tháo tài sản chỉ có thể bán giá thấp mà thôi.
Cho nên, ba mươi lăm nghìn tỷ cho dù ba của Tô Bảo Nhi có bán đi tất cả tài sản chỉ sợ cũng không đủ!
Vũ Ngọc Hiền ngồi đối diện Tô Bảo Nhi, chân bắt chéo cười lạnh nói:
“Cái này thì đơn giản, không chịu bồi thường vậy thì cô chỉ có thể ngồi tù thôi.”
Dừng một chút, Vũ Ngọc Hiền lại cười nhạo nói:
“Đương nhiên. Nếu như cô nguyện ý quỳ gối trước mặt tôi, lau sạch sẽ tro bụi trên giày của tôi sau đó rời khỏi ngành giải trí, rời khỏi Hà Nội tôi có thể miễn cho cô khoản bồi thường này.”
“Cô.....cô nằm mơ! Cho dù tôi có ngồi tù. Cũng sẽ không cúi đầu trước cô đâu càng sẽ không quỳ xuống cầu xin cô!” Tô Bảo Nhi cắn môi, toàn thân đều đang run rẩy!
Tô Bảo Nhi là người như thế nào? Sao cô có thể quỳ gối người hại cô chứ?
“Tùy cô, tôi cho cô ba ngày một là bồi thường ba mươi lăm nghìn tỷ cho tôi hai là làm theo lời tôi vừa nói, thời gian ba ngày đến nếu như cô không lựa chọn được cái nào thì tôi sẽ kiện cô lên tòa!” Vũ Ngọc Hiền ngạo nghễ nói.
Sau khi nói xong, Vũ Ngọc Hiền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng Vũ Ngọc Hiền rời đi anh nắm chặt nắm đấm.
Lâm Thiên hận không thể ngay lập tức giết chết Vũ Ngọc Hiền, nhưng Lâm Thiên không thể làm như vậy, nếu như ở đây giết chết Vũ Ngọc Hiền hậu quả khó mà lường được!
“Dừng lại!”Lâm Thiên hô to một tiếng gọi Vũ Ngọc Hiền lại.
Vũ Ngọc Hiền quay đầu nhìn Lâm Thiên: “Sao hả? Anh muốn làm gì?”