“Lâm Thiên à, tôi đau đầu quá.” Triệu Linh vừa ôm đầu nói.
“Đồ ngốc này ai bảo uống nhiều rượu như vậy để cuối cùng lại chính bản thân cảm thấy khó chịu, anh đi mua cho cô ít thuốc giải rượu nhé.”
Lâm Thiên nói xong liền đứng dậy.
“Đừng đi mà!”
Triệu Linh liền nắm lấy Lâm Thiên.
“Lâm Thiên… tôi không phải khó chịu bởi vì rượu mà là trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, anh có thể nói cho tôi biết tại sao thích một người lại khó đến vậy được không?”
Triệu Linh khóc nức nở rồi nói đây là lần cuối cùng.
“Triệu Linh, chuyện tình cảm của cô đã gặp phải vấn đề gì sao? Cô có thể nói với tôi.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
“Lâm Thiên à, tôi đã thích một người nhưng người đó lại đã có bạn gái, vậy anh nói xem tôi phải làm sao đây?” Triệu Linh ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.
Nghe xong lời này Lâm Thiên sửng sốt.
Lúc này Lâm Thiên liền nghĩ, có lẽ nào Triệu Linh đang nói đến anh không?
“Triệu Linh à, nếu như anh ta đã có bạn gái rồi thì sao cô không thử thay đổi cách nhìn của mình và nhìn lại thế giới một lần nữa. Chỉ cần cô đồng ý tìm hiểu thì cô sẽ thấy được rằng trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông tốt nữa mà.” Lâm Thiên cố gắng thuyết phục.
“Nhưng mà tôi đã yêu anh ấy sâu đậm rồi, tôi giống như bị mắc kẹt trong vũng lầy và không thể thoát ra khỏi nó. Tôi cũng đã cố gắng, cố gắng quên đi anh ấy, cố gắng tìm kiếm những chàng trai khác nhưng ... nhưng em không thể!” Triệu Linh nức nở nói.
“Triệu Linh à, anh...”
Lâm Thiên vẫn muốn an ủi cô nhưng nhất thời không biết nói gì.
Triệu Linh lại nhìn Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, anh biết không, người mà em đang nói chính là anh đó.” Ánh mắt Triệu Linh đầy kiên định.
Ngay sau đó Triệu Linh lao lên ôm lấy Lâm Thiên.
“Lâm Thiên à, thời gian này em đã không liên lạc với anh, em luôn cố gắng quên đi anh.”
“Nhưng em thực sự không thể quên anh. Lúc em gặp tai nạn xe hơi trên đường cao tốc rồi được anh cứu thoát khỏi xe, em đã định là sẽ không bao giờ quên anh!” Triệu Linh kích động lên tiếng.
Triệu Linh khóc không ra tiếng: “Nếu như anh đã không thể bên cạnh em thì sao anh lại xông vào thế giới của em! Xông vào trái tim anh! Em có biết là anh đã đánh cắp trái tim của em không!”
“Triệu Linh à, anh xin lỗi, là do anh không tốt.” Lâm Thiên cúi đầu nhìn xuống.
Trong trường hợp này Lâm Thiên không biết phải làm gì? Lâm Thiên cũng chỉ đành bất lực.
“Lâm Thiên, anh có thể cho em một cơ hội được không? Em không cần anh phải chia sẻ, em chỉ cầm anh có thể ở bên em! Em chỉ cần làm người phụ nữ của anh thôi.” Triệu Linh vừa nói vừa ôm chặt lấy Lâm Thiên.
Thường thì Triệu Linh căn bản không có dũng khí để nói ra những điều này nhưng hôm nay, nhờ có men rượu nên cô đã nói hết trong một hơi.
Lâm Thiên im lặng một lúc sau đó vẫn trầm giọng nói:
“Triệu Linh à, anh thật sự xin lỗi em nhưng anh không thể đáp ứng cho em được bởi điều đó sẽ chỉ càng khiến em thêm tổn thương mà thôi.”
“Lâm Thiên à, lẽ nào trong lòng anh không có một chút tình cảm nào với em sao?” Triệu Linh hỏi.
“Không có.” Ánh mắt Lâm Thiên đầy kiên định trả lời.
Nếu hỏi rằng trong lòng Lâm Thiên có hay không thì quả thật cũng có một chút.
Nhưng Lâm Thiên vẫn phải kiên quyết phủ nhận, cho dù nỗi đau này là dài hay là ngắn thì điều này cũng sẽ khiến Triệu Linh phải tổn thương trong một thời gian.
Nhưng nếu về lâu dài thì có lẽ sẽ chữa khỏi được vết thương trong lòng của Triệu Linh.
Cho nên Lâm Thiên phải trả lời như vậy. Nhất định nó phải “kiên quyết” thì mới được.
Ngay sau đó Lâm Thiên thoát khỏi vòng tay của Triệu Linh.
“Triệu Linh à, thật sự xin lỗi em, chúng ta chỉ nên làm bạn thôi, là một người bạn của nhau cả đời, nếu không chúng ta thậm chí còn không thể làm bạn.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
“Triệu Linh, anh tin rằng em sẽ tìm được người tốt hơn anh, trời cũng đã muộn rồi anh về trước đây.”
Vừa nói xong Lâm Thiên liền bước thật nhanh ra ngoài.
Lần này Triệu Linh không đuổi theo nữa mà gục xuống ghế sô pha khóc.