Một lát sau, trụ trì buông tay Lê Chí Thành ra.
"Trụ trì, thế nào?" Ông ngoại nhìn trụ trì.
Lâm Thiên cũng có vẻ hơi khẩn trương nhìn vị trụ trì nọ. Mặc dù theo sách đan dược viên Khư bệnh đan này được coi là thuốc quý trị được bách bệnh, bệnh thường đến bệnh nan y đều có thể khỏi nhưng ông ngoại anh là ung thư thời kỳ cuối. Có thể chữa khỏi hay không, Lâm Thiên cũng không dám chắc lắm. Đây cũng là lần đầu Lâm Thiên sử dụng đan dược.
"Cơ thể của ông Thành sinh khí bừng bừng, hết sức khỏe mạnh. Không có dấu hiệu của bệnh ung thư nữa." Trụ trì nói.
"Bệnh ung thư gan của tôi không còn nữa? Tôi...tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
Lê Chí Thành mừng rỡ không thôi. Bệnh nan y được chữa khỏi, không lời nào có thể diễn đạt được hết sự vui mừng của ông lúc này.
"Bệnh ung thư cũng có thể trị hết! Hơn nữa chỉ dựa vào một viên thuốc, Thiên à, cháu quả thật thần kỳ!" Lê Chí Thành phấn chấn nói.
Thấy bệnh nan y của ông ngoại không còn, nhìn ông vui vẻ, nghĩ đến ông có thể sống thêm nhiều năm nữa, Lâm Thiên tất nhiên cũng hết sức phấn chấn.
"Ông ngoại, cháu nói rồi, ông sống lâu hơn trăm tuổi. Cháu còn muốn ông chính mắt nhìn thấy Lâm Thiên cháu lấy lại tập đoàn Tỉnh Xuyên, hạ bệ gia tộc họ Phạm, phát triển nhiều hơn nữa!" Lâm Thiên cười nói.
"Ha ha, ông chờ cho Thiên làm được hết những chuyện này!" Ông ngoại vui vẻ nói.
Lúc này, Bạch Hổ mở miệng nói:
"Anh Thiên, chuyện báo thù, kế hoạch của anh là như thế nào? Theo tôi biết, gia tộc họ Phạm cùng Trần Thất Thuyết là cảnh giới Hư đan. Tôi với anh Thiên đây cũng đều là cảnh giới Hư đan rồi. Tôi với anh hai người bắt tay, đánh bại Trần Thất Thuyết thì có khi thắng chắc."
"Tôi đã có kế hoạch báo thù rồi." Lâm Thiên nói.
"Được, anh Thiên tính thế nào thì tôi sẽ làm theo thế đó!" Bạch Hổ nói.
"Thiên, cháu bây giờ tuy là cao thủ nội lực. Nhưng mà, gia tộc họ Phạm ngoại trừ võ thuật ra, còn có quyền thế. Cháu phải suy tính cẩn thận, không thể nhất thời xúc động mà làm việc được." Ông ngoại nghiêm túc nói.
"Ông ngoại, về điểm này cháu đã tính đến. Cái này có cách giải quyết mà." Lâm Thiên khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên ghé vào tai ông ngoại, nói ra kế hoạch của mình cho ông ngoại nghe.
"Hay. Nếu cháu thực hiện thành công kế hoạch này, diệt gia tộc họ Phạm quả thật không thành vấn đề!"
Ông ngoại sau khi nghe được kế hoạch của Lâm Thiên liền không ngớt khen ngợi.
"Bạch Hổ, chúng ta xuống núi đi Kim Đô, thực hiện kế hoạch." Lâm Thiên nói.
"Được." Bạch Hổ gật đầu một cái.
Ngay sau đó, Bạch Hổ nghiêng đầu nhìn về phía trụ trì.
"Sư phụ, đồ đệ..."
Bạch Hổ vừa mở miệng, trụ trì liền khoát tay một cái, cắt ngang lời anh ta: "Đi đi, sư phụ biết đây là sứ mạng của con."
Lâm Thiên cũng nhìn về phía trụ trì.
"Trụ trì, khoảng thời gian này người giúp ông ngoại của tôi chữa bệnh. Không biết báo đáp làm sao, viên đan dược Tẩy tủy đan này, coi như tặng cho trụ trì thay lời cảm ơn."
Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy ra một viên đan dược đưa cho trụ trì.
"Tẩy tủy đan?" Trụ trì ngẩn ra.
"Tẩy tủy đan có thể thanh tẩy tạp chất trong cơ thể người tu luyện. Từ đó tăng thiên phú cùng tốc độ tu luyện của người dùng nó. Tặng cho trụ trì, chúc cho trụ trì trên con đường tu luyện có thể tiến xa hơn một bước." Lâm Thiên nói.
"Lâm Thiên thí chủ, đan dược ở giới tu luyện ngày nay là bảo vật vô giá. Viên đan dược công hiệu vi diệu thế này chính là bảo bối. Nếu đem đi bán có thể đổi lấy một khoản tiền kếch xù. Cậu cứ như vậy mà tặng cho tôi thôi sao?" Trụ trì kinh ngạc nói.
Trụ trì biết rõ, công hiệu thanh tẩy của viên đan được này trên đời chẳng khác gì bảo vật vô giá cả.
"Lâm Thiên tôi nghĩ đến người đã có ân cứu giúp, thì tôi phải có lòng hồi báo. Người giúp ông ngoại tôi chữa bệnh, ân tình này dùng viên đan dược này để dổi lấy thì vẫn còn nhẹ lắm." Lâm Thiên nói.
"Vậy thì cảm ơn Lâm Thiên thí chủ rồi. Đan dược này tôi nhận. Sau này coi như tôi thiếu của Lâm Thiên thiếu chủ một ân huệ. Về sau nếu có chỗ nào cần tôi giúp, cứ việc nói."
Trụ trì sau khi nói xong thì nhận lấy viên đan dược. Ông ấy không cự tuyệt nữa. Bởi vì viên đan dược này đối với ông ấy mà nói quả thật quá mức kì diệu.
Lâm Thiên nhìn qua bên Lê Chí Thành.
"Ông ngoại, vậy cháu xuống núi trước. Đợi khi nào cháu diệt được gia tộc họ Phạm, phục hưng lại Tỉnh Xuyên sẽ đến đón ông ngoại xuống núi!" Lâm Thiên nghiêm túc nói.
"Thiên, vạn sự phải cẩn thận nhớ chưa? Nếu kế hoạch thất bại thì an toàn là quan trọng nhất. Tỉnh Xuyên ông có cũng được không có không sao. Nhưng cháu thì không thể có mệnh hệ gì!" Ông ngoại dặn dò.
Lâm Thiên gật đầu một cái, sau đó cùng Bạch Hổ xoay người rời đi khỏi chùa.
Sau khi lên xe.
"Bạch Hổ, đây là một viên Tẩy tủy đan, cộng thêm một viên Tăng nguyên đan, đều là đan dược rất có lợi với việc tu luyện. Anh nhận lấy."
Lâm Thiên lấy hai viên đan dược ra đưa cho Bạch Hổ.
"Anh Thiên, đan dược này rất quý giá!" Bạch Hổ vội vàng khoát tay không lấy.
"Bạch Hổ, quan hệ của chúng ta là thế nào? Anh khách khí với tôi làm gì? Mau nhận lấy!"
Lâm Thiên vừa nói, vừa nhét vào tay Bạch Hổ.
"Ha ha, anh Thiên nói cũng phải. Vậy...vậy tôi lấy thôi." Bạch Hổ cười một tiếng, sau đó cất đi.
"Đi thôi, chúng ta lên đường đi Kim Đô. Nhà họ Diệp hãy chờ mà nhận lấy sự trả thù của Lâm Thiên này đi!"
Lâm Thiên khởi động xe, hướng về phía Kim Đô mà chạy.
...
Hai giờ chiều, cuối cùng Lâm Thiên cũng lái xe đến một ngôi nhà ở ngoại ô Kim Đô. Nơi này là nhà của Tham mưu quân khu Tây Nam Lý Trạch Lương.
Trước đó Lâm Thiên có nghe ông ngoại nói qua một lần, người tên Lý Trạch Lương này mới là quyền lực bậc nhất khu Hoa Nam.
Lần này Lâm Thiên đến chính là để tìm ông ta.
Lâm Thiên cũng có nghe nói, người tên Lý Trạch Lương này là một người ngay thẳng, muốn dựa vào tiền để móc nối quan hệ với ông ta là việc hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Ngược lại, sẽ bị ông ta chán ghét. Có điều, là con người thì sẽ có điểm yếu.
Lâm Thiên biết, Lý Trạch Lương tuổi tác đã cao, thân thể sức khỏe không tốt. Bị bệnh mãn tính không cách nào chữa trị tận gốc. Đây cũng chính là điểm mà Lâm Thiên nhắm vào.
Lâm Thiên có mười viên Khư bệnh đan. Cho ông ngoại một viên vẫn còn dưa lại tới chín viên. Lâm Thiên có thể cho Lý Trạch Lương một viên để lôi kéo quan hệ với ông ta.
Cửa nhà Lý Trạch Lương.
"Đứng lại!"
Hai người cảnh vệ cản Lâm Thiên lại.
"Tôi tới để gặp ông Tham mưu Lý Trạch Lương." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Cậu với ngài Lý có hẹn trước không?" Cảnh vệ mở miệng hỏi.
"Không có hẹn trước." Lâm Thiên lắc đầu một cái.
"Không có hẹn trước thì xin mời ra khỏi tuyến cảnh giới. Ngài Tham mưu Lý không phải người mà các cậu muốn gặp là gặp đâu." Người cảnh vệ nói.
"Tôi biết sức khỏe của ông Lý không được tốt. Có bệnh tim, còn cả bệnh tiểu đường. Tôi có thể giúp ông ấy chữa bệnh. Phiền anh thay mặt chuyển lời một câu." Lâm Thiên nói.
"Đùa gì thế. Bác sĩ trong nước ngoài nước không cách nào trị dứt bệnh được. Chỉ có thể giúp ngài Lý trì hoãn bệnh tình. Một tên tiểu tử chẳng biết từ đâu ra như anh mà dám huênh hoang như vậy?" Người cảnh vệ cười lạnh nói.
Ngay sau đó, người cảnh vệ nọ giơ súng lên nhắm ngay vào Lâm Thiên, nói: "Lần cảnh cáo thứ hai, mời di chuyển ra khỏi tuyến cảnh giới!"
Lâm Thiên nắm họng súng trường của người nọ, sau đó dùng một chút lực.
"Rắc!"
Người cảnh vệ còn chưa kịp phản ứng, súng trường đã bị Lâm Thiên dùng tay không bẻ gãy.
Người cảnh vệ khác bên cạnh trông thấy vậy. Lập tức giơ súng, nhưng súng mới vừa đưa lên, Bạch Hỗ đã nhanh chóng đoạt lấy.
"Dám làm loạn ở đây, muốn chết à!"
Hai người cảnh vệ dùng tay không, trực tiếp xông lên đánh Lâm Thiên và Bạch Hổ.
Hai người cảnh vệ này đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thủ rất giỏi.
"Huỵch!"
Lâm Thiên bắt được đường quyền của hắn. Người cảnh vệ chỉ cảm thấy tay của mình như bị kiềm kẹp chặt, không thể động đậy.
"Gặp phải cao thủ!"
Người cảnh vệ này trong lòng cả kinh.
"Chuyện gì xảy ra đấy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ông lão được hai vệ sĩ đỡ, sau lưng còn có mấy người cảnh vệ đi theo, còn có cả mấy vị bác sĩ ngoại quốc. Ông lão mặc dù đã có cao tuổi nhưng vẫn còn rất có uy. Khiến người khác có cảm giác bị lấn át. Loại uy nghiêm khí khái thế này, bình thường chỉ có ở những người ở địa vị cao mới có. Nhìn những người xếp thành hàng kia, chẳng lẽ ông ấy chính là Tham mưu Lý Trạch Lượng?
"Tham mưu Lý, người này nói muốn gặp ngài chữa bệnh, Chúng tôi ngăn anh ta lại. Anh ta lại động thủ." Cảnh vệ nói.
Lâm Thiên cũng không hoảng mà mỉm cười nói: "Tham mưu Lý, tên tôi là Lâm Thiên, đến gặp ông là vì biết ông mắc bệnh tim, cũng bị cả di chứng bệnh tiểu đường, tôi có thể giúp ông trị khỏi được bệnh."
"Thằng nhãi miệng còn hôi sữa từ đâu nhảy ra dám nói chữa bệnh. Thật là buồn cười. Nhóc con, cậu biết y dược à?" Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh bên cạnh quở mắng.
Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này là bác sĩ trông coi của Lý Trạch Lương, tên là Frank.
"Tôi không biết y thuật. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chữa được bệnh cho ngài Lý." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Không hiểu y còn dám nói chữa bệnh? Cậu có thấy mình đang hết sức nực cười hay không? Người ngu trên đời này sao lại nhiều đến thế?" Frank có chút miệt thị vừa cười vừa nói.
"Lâm Thiên? Cái tên này sao nghe quen tai thế?" Lý Trạch Lương lẩm bẩm một câu.
"Tôi là cháu ngoại của Lê Chính Thành tập đoàn Tỉnh Xuyên." Lâm Thiên nói.