Sau khi Lâm Thiên nghe đến đây, không khỏi có chút cay mũi.
"Bạch Hổ, sao ông liều mạng như vậy làm gì! Tẩu hỏa nhập ma thì làm thế nào?" Lâm Thiên đấm nhẹ vào ngực Bạch Hổ một cái.
"Anh Thiên, tôi...tôi cũng chỉ là muốn sớm ngày diệt trừ gia tộc nhà họ Phạm, thay anh Thiên báo thù." Bạch Hổ cười khan nói.
Sau khi nghe như vậy, khóe mắt Lâm Thiên ươn ướt.
Cuộc đời này có thể làm quen với người anh em như vậy. Lâm Thiên chết cũng không tiếc!
"Đúng rồi, anh Vân còn Thạch Hàn thì sao? Sao lại không thấy anh ta?"
Nhắc đến Thạch Hàn, Lâm Thiên trong lòng nhói đau.
"Thạch Hàn anh ta...chết rồi." Lâm Thiên cắn răng nói.
"Cái gì? Thạch Hàn chết rồi?!" Bạch Hổ cả kinh.
Lê Chí Thành ở bên cạnh, khuôn mặt cũng khiếp sợ.
"Thạch Hàn vì muốn giúp tôi kéo thời gian, nên đã ở lại cản đường Phạm Nhật Long cùng Trần Thất Thuyết. Sau đó Phạm Nhật Long đuổi kịp tôi, nói là Thạch Hàn đã bị họ giết rồi." Giọng của Lâm Thiên có chút nghẹn ngào.
Cái chết của Thạch Hàn sẽ là nỗi đau cả đời của Lâm Thiên.
"Anh Thiên, Thạch Hàn không làm sai. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm giống như Thạch Hàn mà thôi." Bạch Hổ nói, siết chặt tya thành đấm, tiếp tục nói: "Tất cả mọi lỗi lầm đều là do nhà họ Phạm và nhà họ Trần! Bọn họ hãm hại từng người một bên cạnh anh Thiên, còn giết chết Thạch Hàn. Nếu có một ngày, tôi nhất định phải giết bọn họ."
"Lần này tôi trở lại, chính là báo thù." Lâm Thiên híp mắt nói.
Bạch Hổ nghe vậy, vội vàng nói:
"Anh Thiên, bây giờ nhà họ Phạm mạnh như vậy. Trước mắt cậu cứ ở yên trên núi đi, chờ ngày tôi tu luyện thành công sẽ xuống núi thay anh Vân báo thù cho Thạch Hàn."
Bạch Hổ không nghĩ Lâm Thiên không màng nguy hiểm xuống núi. Bởi anh ta không tưởng tượng nổi bây giờ Lâm Thiên còn biện pháp gì để mà báo thù nữa.
Ông ngoại cũng vội vàng nói: "Đúng đó, Thiên à, cháu đừng đi mạo hiểm nữa. Bây giờ đã không thể lật ngược tình thế rồi. Bây giờ hoặc là cháu ở yên trên núi, hoặc là đến thủ đô để phát triển, không thể mạo hiểm về lại thành phố Kim Đô được đâu."
Lâm Thiên mở miệng cười: "Bạch Hổ, ông ngoại, hôm nay cháu đã không còn là cháu trước đây rồi."
Bạch Hổ cùng Lê Chí Thành nghe xong đầu óc mơ hồ, không hiểu được ý của Lâm Thiên.
"Xem đây!"
Lâm Thiên khẽ mỉm cười, sau đó hướng về phía phiến đá giậm chân một cái.
"Ầm!"
Phiến đá dưới chân trong nháy mắt bị đạp bể.
"Đây...đây là nội lực! Anh Vân, sao anh lại có nội lực?" Bạch Hổ mặt đầy kinh hãi.
Bạch Hổ thân là tu sĩ, anh ta biết rõ mười mươi, có nội lực nghĩa là gì!
"Cái gì? Nội lực? Thiên, cháu cũng có nội lực?" Lê Chí Thành ở bên cạnh, cũng lại khiếp sợ không thôi.
Lúc này, trụ trì chùa Vân Nam cũng đi ra.
"Có một luồng nội lực khá lạ xuất hiện, có chuyện gì vậy?' Trụ trì chùa Vân Nam vừa nói, vừa đi vào trong sân.
"Chào trụ trì." Lâm Thiên chắp tay chào hỏi trụ trì.
"Lâm Thiên?" Trụ trì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong lòng trụ trì ắt hẳn rất nghi ngờ, Lâm Thiên không phải đã chết rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện? Đã vậy lại còn có nội lực?
Có điều, trụ trì tu đạo đã lâu, tư tưởng xa hơn người thường, cho nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Anh Thiên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên anh lại có nội lực rồi?" Bạch Hổ có chút không dám tin.
Chỉ mới có một tháng không gặp, cớ gì mà Lâm Thiên lại đột nhiên có nội lực?
Bạch Hổ cũng là người tu luyện. Anh ta biết, phải đạt đến cảnh giới Tiên thiên hư đan mới có thể có nội lực.
Từ một người bình thường luyện đến cảnh giới Tiên thiên hư đan. Theo như Bạch Hổ biết, giới tu luyện ở nước Hoa, người tu luyện vốn ít, nhưng có thể lên được đến cảnh giới Tiên thiênlại đã ít còn ít hơn.
Trong một trăm người tu luyện, chỉ có một, hai người có thể đột phá đến Tiên thiên. Chín mươi tám người còn lại, cũng sẽ kẹt mãi ở Luyện khí, không cách nào đột phá lên Tiên thiên, không cách nào sinh ra nội lực.
Cho nên, ở trong giới tu luyện nước Hoa, có nội lực thì chính là cao thủ.
Có điều, dù là có hai trên một trăm người tu luyện thành công thì bọn họ cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tu luyện thành công kể từ khi bắt đầu đến cảnh giới Tiên thiên, đoán chửng cũng phải tốn đến mười mấy năm.
Thậm chí có người khựng lại ở giới Luyện khí đến mấy thập niên mới hiểu được.
Bạch Hổ là người có thể chất đặc thù, vô cùng thích hợp để tu luyện. Lại thêm Bạch Hổ đã có căn cơ nhất định, ước chừng trong vòng mấy tháng đã bước hẳn lên đến cảnh giới Tiên thiên hư đan, có được nội lực. Nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là thể chất đặc thù của Bạch Hổ, đây cũng là lý do trụ trì muốn nhận anh ta làm đồ đệ.
Nhưng Lâm Thiên thì không có đặc thù về mặt thể chất, lại có thể trong vòng một tháng biến từ người bình thường thành cao thủ cảnh giới Tiên thiên hư đan, sao có thể không làm người khác khiếp sợ cho được?
Ngay cả trụ trì cũng tò mò nhìn Lâm Thiên, muốn biết tại sao.
"Tôi bị Phạm Nhật Long ép nhảy xuống vách núi. Có điều may mắn không chết, còn tình cờ được một vị lão tu sĩ tiền bối dạy dỗ truyền đạo. Sau đó một bước lên hàng cảnh giới Tiên thiên hư đan." Lâm Thiên nói.
"Thì ra là như vậy." Bạch Hổ bừng tỉnh hiểu ra, gục gặc gật đầu.
"Thí chủ Lâm Thiên, không biết người truyền đạo cho cậu tên gì?" Trụ trì hiếu kỳ hỏi.
"Ông ấy là Huyền Minh Kiếm Chủ." Lâm Thiên nói.
Trụ trì suy nghĩ một chốc. Ông không nghĩ ra, trong giới tu luyện nước Hoa lại có người mang danh hiệu này hay có turye62n thuyết truyện kể nào về nhân vật này. Chẳng lẽ là ẩn tu?
Dĩ nhiên, trụ trì không hề biết, Huyền Minh Kiếm Chủ này cũng không phải là người tu luyện ở Trái đất.
Bạch Hổ vui mừng nói: "Ha ha, không nghĩ tới anh Thiên lại có cơ duyên như vậy. Anh Thiên bây giờ cũng là tu sĩ rồi, tôi thật sự rất vui mừng!"
Lê Chí Thành cũng kích động nói: "Cái này thật đúng là trong rủi có may đó! Thiên sau này có nội lực rồi, không cần ông già này phải lo lắng cho cháu bị khi dễ nữa. Ông chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
"Ông ngoại, không phải cháu mới nói à? Ông không chết được đâu. Lần này trở lại, cháu muốn giúp ông trị bệnh ung thư." Lâm Thiên nói.
"Trị bệnh ung thư? Thiên à cháu đừng chọc cười ông nữa. Có thể được trụ trì giúp đỡ sống thêm một hai năm nữa, ông cũng đủ hài lòng rồi." Lê Chí Thành lộ ra nụ cười hiền lành.
"Ông ngoại, cháu không có chọc cười ông đâu. Cháu thật sự có cách mà." Lâm Thiên bày ra vẻ mặt thành thật.
Lâm Thiên ở dưới vách núi kia một tháng. Nửa tháng đầu tu luyện, nửa tháng sau luyện kiếm. Khi luyện kiếm mệt mà nghỉ ngơi, Lâm Thiên sẽ xem sách dược mà sư phụ để lại trong hòm. Với những đan dược mà sư phụ anh để lại kia, Lâm Thiên cơ bản có thể phân biệt được, cũng biết cách dùng của nó.
Dựa theo ghi chép trong sách, viên thuốc trong tay Lâm Thiên gọi là Khư bệnh đan, thuốc trừ bỏ bệnh tật.
Đan dược không thể đem so cùng với thuốc thang bình thường. Viên đan do sư phụ anh luyện chế, trải qua quá trình phức tạp, hao phí rất nhiều cho nên vô cùng quý hiếm. Không hề nói quá nếu như nói trên Trái đất, món đan dược này thậm chí có thể gọi là bảo vật vô giá! Nhưng chỉ cần có thể trị khỏi hết được bệnh ung thư gan của ông ngoại, thì coi như có ăn sạch hết đan dược, cũng vẫn xứng đáng!
"Đan dược?" Trụ trì đứng bên cạnh cả kinh.
"Có chuyện gì sao trụ trì?" Lâm Thiên ngờ vực hỏi.
"Thuật luyện đan từ trăm năm trước đã thất truyền. Đan dược còn tồn trữ lại đến bây giờ càng lúc càng ít ỏi. Cậu lại có đan dược trong tay, xem ra sư phụ cậu quả thực không phải là tu sĩ bình thường." Trụ trì thở dài nói.
Dẫu sao bây giờ cũng là thời đại mạt pháp, người tu luyện cũng đốt đuốc tìm không ra một mống. Rất nhiều công pháp cũng khiếm khuyết đi, thậm chí là thất truyền. Thuật luyện đan dược là một môn kỹ thuật cao siêu. Thế mà cũng đã thất truyền trong lúc hỗn loạn từ trăm năm trước.
Thậm chí chín mươi chín người trong số một trăm người ngày hôm nay, cũng chẳng biết đến sự tồn tại của người tu luyện. Họ đều cho là truyền thuyết thần thoại mà thôi.
"Trụ trì quá khen." Lâm Thiên khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa viên đan dược cho ông ngoại mình.
"Được, để ông thử xem sao." Ông ngoại gật đầu một cái. Ông ấy lựa chọn tin tưởng Lâm Thiên.
Sau khi đan dược xuống bụng, ông ngoại chỉ cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn tràn đến chỗ có bệnh trong nháy mắt. Khi luồng năng lượng cực đại đó có tác dụng, tế bào ung thư trong lá gan bị hủy diệt. Năng lượng này cũng tu bổ lại lá gan của ông. Ông ngoại trừ bệnh ung thư gan ra thì còn có bệnh tiểu đường, chứng bệnh không ít người lớn tuổi mắc phải. Nhưng năng lượng mà đan dược chuyển hóa được kia đều chữa hết những chỗ bị bệnh phát ra làm hư nhược.
Mấy phút sau.
"Cảm giác rất thoải mái. Ông thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như trẻ ra mười tuổi." Ông ngoại tỏ ra hết sức kích động. Bởi vì cảm giác này quá sức tuyệt vời!
"Xem ra là đan dược phát huy hiệu quả tốt!" Lâm Thiên lộ ra vẻ vui mừng.
"Tôi bắt mạch xem nào."
Trụ trì vừa nói, vừa tiến tới bắt mạch cho Lê Chí Thành.