“Alo, anh Lâm Thiên phải không ạ? Tôi là nhân viên của ngân hàng. Số tiền anh gửi ở đây đang bị nghi ngờ liên quan đến hoạt động rửa tiền nên tạm thời bị đóng băng, không thể giao dịch.” Nhân viên ngân hàng nói.
Lâm Thiên nghe thấy mấy lời này, tim lại như bị chém một nhát.
Số tiền gửi trong ngân hàng chính là tia hi vọng cuối cùng của anh mà.
“Rửa tiền? Cô đang nói gì vậy? Tôi đây không bao giờ cần làm mấy trò đó. Mấy người không điều tra rõ ràng đã đóng băng tài khoản của tôi là như thế nào hả? Dựa vào đâu?” Lâm Thiên giận dữ hét lên.
“Thưa anh, với những giao dịch đáng nghi đều có thể đóng băng tài khoản để điều tra. Đây là việc làm hợp pháp. Nếu anh quả thật không rửa tiền, không giao dịch phi pháp, chúng tôi sẽ tự động mở lại tài khoản cho anh.” Nhân viên nói tiếp.
“Vậy cô nói xem, thời gian điều tra là bao lâu?” Lâm Thiên nghiến răng hỏi.
“Tôi cũng không nói rõ được. Có thể là một tháng, một năm, hoặc lâu hơn nữa. Tùy vào may mắn của anh mà thôi.” Nhân viên trả lời.
Lâm Thiên nghe vậy liền không nói nữa. Anh im lặng mà tắt máy, sau đó ngồi sụp xuống đất.
Anh biết, chuyện này chắc chắn cũng do nhà họ Phạm nhúng tay vào.
Lúc trước, khi Tỉnh Xuyên bị niêm phong, anh còn nghĩ mình có Vân Thiên, có hơn một trăm bảy mươi tỉ trong ngân hàng. Đây sẽ là bàn đạp cho việc Lâm Thiên làm lại.
Nhưng anh cũng không thể ngờ, tất cả những thứ đó đều đã bị nhà họ Phạm phá hoại.
Lâm Thiên đột nhiên nhớ đến lúc ở trước tòa nhà của Tỉnh Xuyên, Phạm Nhật Long nói sẽ cho Lâm Thiên biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
Bây giờ Lâm Thiên đã hiểu tại sao Phạm Nhật Long lại nói như vậy.
Giờ phút này, Lâm Thiên chính thức rơi vào sự tuyệt vọng.
Lâm Thiên muốn có thể trả thù. Nhưng vào giây phút này đây, anh cũng không biết mình có thể lấy cái gì ra để thực hiện việc đó nữa.
Thạch Hàn và Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Lâm Thiên. Họ thấy Lâm Thiên ngồi xuống mặt đất cũng chỉ đành cúi đầu.
Bọn họ biết, đây là lúc Lâm Thiên khó khăn nhất.
Từ khi bọn họ biết Lâm Thiên, cũng chưa bao giờ thấy anh khó khăn, chật vật đến mức này.
Họ thậm chí còn không biết nên an ủi Lâm Thiên như thế nào. Họ cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, sắc trời đã ngày càng tối tăm, đã đến lúc chạng vạng.
Đùng đùng.
Lại là tiếng sét vang lên trên bầu trời.
Sau đó, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.
Rầm rầm…
Mưa to tầm tã, hối hả mà xối từng đợt nước lên người Lâm Thiên, Thạch Hàn và Tiểu Ngọc.
“Anh Thiên, anh nhất định không được xuống tinh thần.” Thạch Hàn hét lên.
Lâm Thiên từ từ đứng dậy. Từng hạt nước mưa xối xả hắt lên mặt anh, làm cho Lâm Thiên trông càng chật vật, khó khăn.
“Đi, chúng ta đi tìm một chỗ trú mưa đã. Sau đó sẽ bàn bạc kĩ hơn.” Lâm Thiên mỏi mệt nói.
Tuy rằng anh đang rất khó chịu, nhưng anh cũng không thể để Thạch Hàn và Tiểu Ngọc phải đứng đây dầm mưa cùng anh.
Thạch Hàn khỏe mạnh, cường tráng. Nhưng Tiểu Ngọc chỉ là một cô gái bình thường.
Vì thế, ba người lại gọi một chiếc taxi, yêu cầu lái xe đưa đến một khách sạn.
Trong xe taxi.
“Tin nóng. Tập đoàn Tỉnh Xuyên bị nghi ngờ trốn thuế, cũng liên quan đến nhiều hoạt động mờ ám. Hiện tại, toàn bộ tập đoàn đều đã bị niêm phong, chủ tịch Lê Chí Thành cùng toàn bộ quản lý cấp cao đều đã bị tạm giam để phục vụ điều tra. Chuyện này chứng minh rõ một việc, bất kì ai, dù có nhiều tiền đến mức nào, chỉ cần làm trái pháp luật đều sẽ bị pháp luật nghiêm trị.”
Từ chiếc radio phát ra tin tức về tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Hiển nhiên tin tức này đối với Kim Đô, thậm chí với cả vùng tây nam đều là một tin tức vô cùng nóng hổi.
Có thể khẳng định được, tin tức này đã nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Người lái xe nghe xong liền cảm thán: “Tỉnh Xuyên là tập đoàn lớn đến vậy. Lê Chí Thành nhiều tiền đến thế. Không ngờ cũng bị niêm phong.”
“Tiền cũng không phải là thứ vạn năng.” Lâm Thiên lắc đầu mà nói.
Trước đây, Lâm Thiên nghĩ tiền là vạn năng. Có tiền thì có thể thích làm gì thì làm.
Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, cuối cùng Lâm Thiên cũng hiểu được một đạo lý. Nhất quan hệ, nhì tiền tệ… Có quyền vẫn hơn có tiền.
Cho dù ông ngoại của Lâm Thiên là người đứng đầu tây nam, tiền tài nhiều đến mức không ai có thể so sánh.
Nhưng một khi sau lưng ông không có đủ quyền thế để chống đỡ, khi phải đối đầu với những người có quyền thế lớn hơn, tìm một lý do thôi cũng có thể khiến cho cả một đế chế kinh doanh sụp đổ trong nháy mắt.
Như việc Lâm Thiên có nhiều chi phiếu, có nhiều tiền gửi ngân hàng cũng vậy. Không đủ quyền thế, đối phương lấy một lý do mơ hồ cũng có thể khóa tài khoản của anh. Dù vậy nhưng vẫn là việc làm hợp pháo, anh cũng không thể nói gì được.
Lâm Thiên đã hiểu rõ, quyền thế mới chính là vương đạo.
Xe taxi đưa ba người đến một khách sạn gần đó.
Khi đến nơi, trời đã tối đen. Nhưng mưa vẫn rất lớn, cùng với cuồng phong, sấm chớp vần vũ. Khiến cả ngã tư đường cũng như là một dòng sông.
Trước quầy lễ tân khách sạn.
Lâm Thiên đưa giấy tờ tùy thân cho cô lễ tân, chuẩn bị lấy ra tiền để trả.
Tuy rằng tài khoản ngân hàng đã bị đóng, nhưng dù sao Anh Thiên còn tiền ở trong người.
“Xin lỗi anh. Chúng tôi đã hết phòng rồi ạ.” Cô lễ tân trả lại giấy tờ cho Lâm Thiên.
“Hết phòng? Không phải lúc nãy tôi hỏi, cô nói vẫn còn rất nhiều phòng sao?” Lâm Thiên nhướn mày.
Người quản lý ngồi ở bên cạnh cũng đứng dậy nói:
“Xin lỗi anh. Nói thật, tập đoàn nhà họ Phạm đã thông cáo tất cả khách sạn ở đây rằng không thể cho anh ở. Nếu không, khách sạn chúng tôi cũng sẽ có chuyện.”
“Phạm Nhật Long, mày được lắm.” Lâm Thiên nghiến răng, mắt lóe lên lửa giận.
Lâm Thiên biết, chuyện này cũng do Phạm Nhật Long làm.
Hiện tại Lâm Thiên đã hiểu rõ vì sao Phạm Nhật Long không để Lâm Thiên bị bắt đi. Hắn muốn nhìn thấy anh rơi vào cảnh khó khăn, cùng quẫn. Muốn cho anh biết cảm giác ngay cả nơi ở cũng không có, cho anh phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Xin lỗi. Chúng tôi làm vậy cũng là vì công ăn việc làm của chúng tôi thôi. Mong anh thông cảm.” Quản lý nói.
“Vậy đi, tôi không ở đây nữa. Cô giúp tôi đặt phòng cho hai người họ được không?” Lâm Thiên nói.
Bên ngoài mưa gió bão bùng, Lâm Thiên không thể để Thạch Hàn và Tiểu Ngọc ở cùng anh bên ngoài chịu cảnh gió táp mưa sa được.
Nhất là Tiểu Ngọc. Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái, sao có thể chịu cảnh khổ cực như vậy được.
“Chuyện này…” Quản lý trông khó xử.
“Chỗ này là mười mấy triệu. Đây là toàn bộ số tiền mà tôi có, phiền cô vậy.” Lâm Thiên nói.
“Được. Dù sao nhà họ Phạm cũng chỉ nói không cho anh vào, không nói đến người khác.” Quản lý gật đầu, sau đó nhận lấy số tiền mà Lâm Thiên đưa.
“Anh Thiên, không được. Tôi phải ở cùng với anh, phải chăm sóc anh mới đúng chứ.” Tiểu Ngọc kéo tay Lâm Thiên, kiên định nói.
“Tiểu Ngọc, giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thôi. Số tiền kia chính là số tiền cuối cùng tôi có, giờ tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn. Cô có đi cùng tôi cũng không được gì đâu.” Lâm Thiên lắc đầu nói.
“Dù anh có là kẻ nghèo hèn, Anh Thiên vẫn luôn là chủ tịch Lâm Thiên trong mắt tôi. Cho dù anh có hai bàn tay trắng, tôi cùng nguyện ý ở bên cạnh anh. Dù có phải chịu khổ sở, tôi cũng tình nguyện chịu khổ ở bên anh.” Giọng Tiểu Ngọc vang lên đầy kiên định.
Lâm Thiên nghe cô nói vậy, mắt cũng đã đỏ lên.
Trong hoàn cảnh khó khăn, cùng cực thế này, anh mới có thể nhìn ra đâu mới là người đối xử với anh thật lòng.
Tiểu Ngọc thấy mắt Lâm Thiên đã hơi ướt liền càng thấy sốt ruột.
“Anh Thiên, anh đừng buồn. Dù có khổ cực như thế nào, Tiểu Ngọc em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Tiểu Ngọc liền an ủi Lâm Thiên.
Lâm Thiên nghe cô nói vậy liền cười lên.
“Tiểu Ngọc, cảm ơn em. Nếu em nói như vậy thì anh càng không thể để em chịu cảnh mưa gió bên ngoài được. Nghe lời anh, em cứ nghỉ lại ở đây đêm nay đi.” Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ngọc.
“Không. Tôi sẽ đi cùng anh. Cho dù bên ngoài mưa to sấm sét đến thế nào tôi cũng sẽ đi cùng.” Mặt Tiểu Ngọc vô cùng kiên quyết.
Thạch Hàn thấy vậy liền bước lên nói:
“Tiểu Ngọc, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái. Nếu trúng gió, ướt mưa bị ốm thì càng gây nhiều khó khăn hơn. Anh Thiên giờ đang có nhiều chuyện phải lo rồi, nếu cô cũng bị ốm rồi đi viện thì càng làm anh ấy thêm đau đầu, đúng không?”
“Tôi… Tôi tất nhiên sẽ không để Anh Thiên thêm chuyện phải lo.” Tiểu Ngọc vẫn cố nói.
“Nếu như vậy, cô nên ở lại khách sạn mà nghỉ ngơi, đừng để mình bị ốm.” Thạch Hàn nói.
“Nhưng… thôi được rồi.” Tiểu Ngọc ngập ngừng rồi gật đầu đồng ý. Cô cũng biết mình không nên gây thêm chuyện để Lâm Thiên phải lo lắng nữa.
“Thạch Hàn, vậy anh cũng ở lại đây đi.” Lâm Thiên nhìn về phía Thạch Hàn.
“Anh Thiên, anh nói gì vậy? Tôi phải đi cùng với anh mới có thể bảo vệ anh chứ?” Thạch Hàn nói.
Thạch Hàn vỗ ngực rồi nói tiếp: “Hơn nữa, thân thể của tôi còn khỏe mạnh hơn anh gấp nhiều lần. Tôi từng được huấn luyện đặc biệt, lại đánh võ nhiều năm như vậy, cũng trải qua không ít khổ vực, chút gió mưa bão bũng này thì có đáng là gì.”
“Được.” Lâm Thiên gật đầu.
Lâm Thiên biết, Thạch Hàn nhất định sẽ không dễ dàng đổi ý. Vì thế, hai người liền ra khỏi khách sạn.
Lúc này đã là tám giờ tối. Đang là cuối mùa thu, dưới những trận gió lớn, Lâm Thiên cũng cảm thấy rét lạnh.
Đùng đùng…
Lại một tiếng sét nữa vang lên giữa bầu trời đêm. Mưa to tầm tã. Từng đợt nước mưa hắt lên xối xả trên đường, trên những tòa nhà.
Bởi vì thời tiết xấu như vậy, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa.
Lâm Thiên và Thạch Hàn tìm mái hiên của một cửa hàng, ngồi ở đó trú mưa. Ít nhất nơi này cũng không tồi, có thể tránh được những giọt nước mưa hắt vào.
Lâm Thiên bây giờ đang trải qua hoàn cảnh đói khổ, lạnh lẽo, không xu dính túi.