Lâm Thiên quay lại nhìn về tòa nhà của Tỉnh Xuyên đang đứng sừng sững. Trước cánh cửa tòa nhà, tờ giấy niêm phong nổi bật đến chói mắt.
Lâm Thiên biết, đế chế kinh doanh của Tỉnh Xuyên đã sụp đổ trong nháy mắt.
Trong lúc này, Lâm Thiên cũng thấy những gì mình từng tin tưởng cũng đang tan vỡ.
Từ khi Lâm Thiên và ông ngoại gặp gỡ cho đến nay, Tỉnh Xuyên vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của Lâm Thiên, ông ngoại cũng là người mà Lâm Thiên tin tưởng nhất.
Nhưng hiện tại, tất cả đã sụp đổ.
Tỉnh Xuyên bị niêm phong, ông ngoại cũng đã bị bắt.
Những những viên bình thường bị đuổi ra khỏi tòa nhà bắt đầu đi đến trước mặt Lâm Thiên.
Những quản lý cấp cao đều đã bị bắt đi hết rồi. Người duy nhất còn lại cũng chỉ có Lâm Thiên.
“Anh Thiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đúng thế anh Thiên Tỉnh Xuyên lớn như vậy, sao lại đột nhiên bị niêm phong được?”
“Anh Thiên, sao lại thế này. Anh nói đi chứ.”
…
Trong chốc lát, từng câu hỏi tràn đến như thủy triều.
Mặt Lâm Thiên tái nhợt. Cả người anh như bị hút cạn đi nguồn sinh khí.
Tuy anh cũng không muốn nói, nhưng cũng đành cắn răng mà mở miệng:
“Mọi người, tình hình hiện tại là việc nguy cấp trước nay chưa từng có. Nhưng tôi tin tưởng, Tỉnh Xuyên nhất định sẽ có thể trở lại như xưa. Mọi người về nhà trước, đợi những tin tức tiếp theo đi.”
Mọi người gật đầu, sau đó cũng tản ra. Thư ký Tiểu Ngọc lại đi đến bên cạnh Lâm Thiên.
Thạch Hàn vỗ vai Lâm Thiên, chân thành nói:
“Anh Thiên, càng những lúc như thế này, anh càng phải thật sự bình tĩnh. Anh không thể xuống tinh thần được. Phạm Nhật Long không bắt anh chính là muốn nhìn anh chật vật. Anh không thể để cho hắn được như ý. Chúng ta vẫn còn có cơ hội. Anh còn có tiền trong ngân hàng, còn có tập đoàn Vân Thiên.”
Tiểu Ngọc cũng nói: “Đúng thế anh lâm, anh nhất định phải mạnh mẽ. Trong lòng tôi, anh chính là người đàn ông kiên cười, dũng cảm nhất. Chút khó khăn này nhất định không thể đánh gục anh được.”
Lâm Thiên nghe vậy, ánh mắt có chút mệt mỏi cũng trở nên sắc bén.
“Đúng vậy, tôi phải kiên cường, nhất định không thể để tên Phạm Nhật Long kia đắc ý mà nhìn dáng vẻ chật vật của tôi. Tôi còn có hơn một trăm bảy mươi tỉ trong ngân hàng, còn có tập đoàn Vân Thiên. Chúng ta nhất định có thể trở lại như xưa.” Lâm Thiên nói đầy quả quyết.
Tuy rằng Tỉnh Xuyên đột nhiên có chuyện, nhưng Lâm Thiên vẫn vững tin rằng mình không thể dễ dàng gục ngã,
“Đi, chúng ta đến khu biệt thự ven hồ đã. Cần tìm người để bàn bạc kĩ hơn.” Lâm Thiên nói đầy kiên định.
“Anh Thiên, thấy anh đã vững tâm trở lại, tôi cũng thấy nhẹ nhõm nhiều rồi.” Thạch Hàn cười.
Tiểu Ngọc cũng gật đầu.”Đúng thế. chỉ cần có Lâm Thiên ở đây, nhất định chúng ta có thể trở lại như cũ.”
Sau đó, ba người đi đến bãi đỗ xe, định đi về khu biệt thự.
“Nơi này không thể vào.” Lâm Thiên bị mấy người mặc đồng phục ngăn ở cửa bãi đỗ xe.
“Tôi đi vào lấy xe của tôi.” Lâm Thiên trả lời.
“Xe nào của anh? Tất cả xe ở đây đều đã bị niêm phong rồi. Tránh sang một bên đi.” Người mặc đồng phục nói lớn.
“Anh…” Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống.
Nhưng Lâm Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì hiện tại anh biết mình đã không còn như xưa nữa, không thể tùy ý làm gì thì làm.
“Anh Thiên, vậy xong rồi. Chúng ta không có xe đi nữa.” Thạch Hàn nói.
“Đành vậy thôi.” Lâm Thiên lắc đầu.
Sau đó, ba người gọi xe taxi, đi đến khu biệt thự ven hồ.
Khi tới khu biệt thự, trời đã bắt đầu xẩm tối.
Nhưng vừa đến cửa khu biệt thự, Lâm Thiên đã thấy mấy người mặc đồng phục đứng ở cửa. Cánh cửa khu nhà cũng đã bị dán giấy niêm phong.
“Chết tiệt. Cả nhà cũng bị niêm phong rồi.” Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống.
Nhưng Lâm Thiên đã nghĩ thông suốt rồi. Khu nhà này là của ông ngoại, tất nhiên tất cả những tài sản thuộc quyền sở hữu của ông ngoại cũng đều bị niêm phong.
Đột nhiên, di động của Lâm Thiên kêu lên. Lâm Thiên lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là số điện thoại của Lưu Thân, tổng giám đốc công ty Bảo Thạnh.
“Alo.” Lâm Thiên nghe máy.
“Anh Thiên, Bảo Thạnh, công ty con của tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng bị niêm phong rồi.” Lưu Thân nói.
“Chuyện này tôi biết rồi. Hiện tại anh chú ý vào tập đoàn Vân Thiên. Chúng ta sẽ tập trung vào tập đoàn Vân Thiên.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên… Vân Thiên… Mỏ khai thác của Vân Thiên cũng bị niêm phong rồi.” Âm thanh rụt rè của Lưu Thân vang lên trong điện thoại.
“Cái gì? Cả tập đoàn Vân Thiên cũng bị niêm phong sao?” Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên.
“Dựa vào đâu chứ? Họ dựa vào cái gì mà dám niêm phong mỏ khai thác của Vân Thiên?” Lâm Thiên lớn tiếng nói.
“Anh Thiên, giấy phép kinh doanh khai thác mỏ của Vân Thiên là do ông ngoại anh dựa vào quan hệ mà lấy được. Bây giờ ngài ấy bị điều tra, cũng đã truy ra chuyện này…” Lưu Thân nói đầy bất đắc dĩ.
Lưu Thân nói tiếp: “Còn nữa, anh Thiên, công ty bảo vệ của Vân Thiên cũng bị niêm phong rồi. Lý do là có kẻ khả nghi làm bị thương người ở mấy sự kiện. Tổng giám đốc công ty cùng mấy người điều hành cũng đều bị bắt rồi.”
Sắc mặt Lâm Thiên tái nhợt, hai tay cũng run rẩy. Chiếc di động trong tay anh đột nhiên nặng trịch, khiến anh suýt chút nữa đã làm rơi.
Những tin tức Lưu Thân nói như những nhát dao chém vào trái tim của Lâm Thiên, làm anh đau nhói lên từng hồi.
“Anh Thiên, người của sở cảnh sát cũng sắp đưa tôi lên xe rồi. Anh nhất định phải vững tâm, nhất định phải bình tĩnh.” Lưu Thân nói trịnh trọng.
Có vẻ Lưu Thân cũng nhìn rõ việc Lâm Thiên bị đả kích lớn đến mức nào, sợ anh không thể gượng dậy nổi.
Sau đó, trong điện thoại truyền đến những giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Lưu Thân, sao anh còn nói nhiều thế làm gì. Tắt điện thoại rồi theo chúng tôi lên xe.”
Sau đó, điện thoại truyền đến những âm thanh hỗn loạn rồi mất tín hiệu. Hiển nhiên Lưu Thân đã bị giải đi.
“Lưu Thân.”
Lâm Thiên cầm chặt điện thoại, tay cũng run rẩy.
Lâm Thiên biết, tất nhiên Lưu Thân cũng sẽ bị bắt để phục vụ điều tra.
Lòng trung thành của Lưu Thân dành cho Lâm Thiên, anh hiểu rất rõ ràng.
“Đúng rồi, còn Phạm Minh Tú.”
Lâm Thiên vội vàng gọi điện. Nhưng anh gọi mấy cuộc đều không có người nghe.
Lâm Thiên hiểu rõ, Phạm Minh Tú là tổng giám đốc của Việt Hoàng, công ty con của Tỉnh Xuyên, có lẽ cũng đã bị bắt để điều tra rồi.
Nhìn thấy những người quen biết với mình đều lần lượt bị bắt, lòng Lâm Thiên đau như dao cắt.
Lâm Thiên muốn cứu họ, nhưng sức lực hiện tại của anh là không đủ.
Đùng đùng…
Trên trời đột nhiên có một tiếng sét lớn vang lên, ánh chớp sáng ngời như muốn xé rách bầu trời.
Trời cao đen kịt, như thể có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Một cuộc điện thoại lại gọi tới. Lâm Thiên nhìn, hóa ra là Thiết Chân gọi.
“Thiết Chân.” Lâm Thiên nhận cuộc gọi.
“Lâm Thiên, chi nhánh của công ty bảo vệ Vân Thiên cũng đã bị phong tỏa. Độc Nha là người phụ trách, cũng đã bị bắt đi rồi.” Thiết Chân nói.
Nghe tin Độc Nha bị bắt, tim Lâm Thiên lại run rẩy.
Nói như vậy, tập đoàn Vân Thiên của anh cũng không xong rồi.
“Vậy còn cậu, cậu thế nào?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không có chức vụ chính thức ở công ty nên cũng không bị bắt.” Thiết Chân nói.
Lâm Thiên nghe vậy, lòng cũng dễ chịu một chút. Một người không bị bắt cũng là chuyện tốt.
“Vậy cậu đang ở đâu? Tôi đang ở bên ngoài khu biệt thự ở đông hồ, cậu đến đây nói chuyện đi.” Lâm Thiên nói.
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu. Hiện tại anh cũng xong đời rồi. Tôi theo anh để làm gì chứ?” Thiết Chân nói. “Phạm Nhật Long vừa đến tìm tôi. Từ mai tôi sẽ đến nhà họ Phạm làm việc. Việc tôi gọi điện thoại báo tim cho anh cũng là lén làm sau lưng Phạm Nhật Long rồi. Đây là tôi cũng đã hết lòng giúp đỡ anh.”
“Thiết Chân, mày… Không ngờ mày lại đi theo thằng Phạm Nhật Long chết tiệt đó sao? Tao chửi cả tổ tông họ hàng nhà mày.” Lâm Thiên phẫn nộ mà gào lên.
Thiết Chân không cùng anh chịu đợt khó khăn này, anh có thể hiểu, cũng có thể tha thứ.
Nhưng hắn lại dám đi theo Phạm Nhật Long? Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động đó của hắn.
Quả nhiên những lúc khó khăn hoạn nạn mới biết được ai là bạn, ai thì thù. Không, những tên như Thiết Chân còn không đáng bằng một con chó.
“Lâm Thiên, thay vì mắng tôi thì lo cho cái thân của anh đi.”
Thiết Chân nói xong liền cúp máy.
“Anh Thiên, Thiết Chân đã phản bội sao?” Thạch Hàn vội hỏi.
“Đúng.” Lâm Thiên nghiến răng nói.
“Không sao đâu Anh Thiên. Chuyện anh có thể thấy rõ hắn là dạng người gì cũng là chuyện tốt.” Thạch Hàn vội vàng an ủi.
Thạch Hàn vỗ vai Lâm Thiên, nói tiếp.
“Không phải anh còn có tôi sao? Anh Thiên, dù anh chỉ còn hai bàn tay trắng, Thạch Hàn này cũng sẽ nhất quyết chiến đấu tới cùng với anh, nhất định sẽ khiến loại người vong ơn bội nghĩa đó phải chịu quả báo. Buồn bã vì loại đó không đáng đâu.”
Nghe Thạch Hàn nói vậy, Lâm Thiên cảm thấy rất cảm động.
“Thạch Hàn, anh đúng là người anh em tốt.” Lâm Thiên xúc động mà ôm chặt lấy Thạch Hàn,
“Thạch Hàn, anh nói đúng. Bực bội vì loại người đó đúng là không đáng. Tôi phải thấy may mắn vì có thể thấy được bộ mặt thật của hắn mới đúng. Cảm ơn anh, Thạch Hàn.” Lâm Thiên chân thành nói.
“Anh Thiên, khó khăn chỉ là tạm thời. Tôi tin chúng ta có thể vượt qua khó khăn này, đi đến thành công. Cho dù không còn Vân Thiên, không phải Anh Thiên còn tiền trong ngân hàng sao?”
“Reng reng reng!”
Điện thoại di động lại kêu lên. Lâm Thiên nhìn lên màn hình liền thấy là ngân hàng gọi đến.