Sau khi qua ba lần rượu.
"Hoàng Luângần đây thế nào, vẫn thuận lợi chứ ?" Lâm Thiên hỏi thăm.
"Cũng không tệ lắm, cha tôi vừa mới xuất viện, chúng tôi đã dùng số tiền mà lần trước anh cho để mua một căn nhà chúng tôi vừa mới dọn nhà xong, cha tôi lại chuẩn bị dùng tiền của anb cho để mở siêu thị lớn." Hoàng Luânnói.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Thiên gật đầu.
Nhìn thấy người anh em của mình bây giờ sống rất tốt nên trong lòng Lâm Thiên cũng vui mừng.
"Hắc hắc, tôi còn phải cảm ơn anh Thiên, nếu không có anh Thiên thì cả đời này có thể tôi và ba tôi vẫn sẽ là cá muối, tôi lại càng không thể lái xe Ferrari, nào, tôi kính anh một ly!"
Hoàng Luânbưng ly rượu lên.
Hoàng Luâncảm ơn Lâm Thiên từ tận đáy lòng.
Lâm Thiên cũng bưng ly rượu lên chạm ly với mập.
Sau khi để ly rượu xuống Lâm Thiên cười hỏi: "Anh lái chiếc xe Ferrari kia cảm thấy thế nào?"
Lần trước sau khi thắng chiếc xe Ferrari từ tay Lâm Lang Thiên thì Lâm Thiên đã đưa cho mập.
"Chiếc Ferrari kia khỏi phải nói là khỏe như thế nào, hắc hắc!" Hoàng Luânlộ ra nụ cười vui vẻ.
"Ha ha, nào cạn ly."
Hai người lại lần nữa chạm cốc.
"Đúng rồi, anh và bạn gái anh phát triển tới đâu rồi?" Lâm Thiên tiếp tục hỏi thăm.
Lần trước Lâm Thiên gặp bạn gái của mập thì cảm thấy cô gái kia cũng không tệ lắm nên bảo mập phải cố mà quý trọng.
"Anh Thiên, tình cảm của chung tôi rất tốt." Hoàng Luâncười nói.
"Vậy là tốt rồi, nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống."
Lâm Thiên tiếp tục chạm cốc với mập.
"Ầm."
Đột nhiên lưng Lâm Thiên bị va mạnh vào.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc áo trắng say khướt đang thân mật với một cô gái của quán bar.
Anh ta đang ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên, lúc thân mật thì đụng phải Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thoáng qua thì cũng không nói thêm gì mà tiếp tục uống rượu với mập.
"Ầm!"
Kết quả khi Lâm Thiên vừa mới muốn chạm cốc với mập, Lâm Thiên lại bị va vào một phát nên ly rượu của Lưu Vân đổ vào tay mập.
Lâm Thiên thấy thế thì quay đầu nhắc nhở:
"Người anh em, làm phiền anh chú ý một chút, anh đụng vào tôi rồi."
Sau khi người đàn ông mặc áo trắng này nghe thấy thì lúc này đứng dậy, vẻ mặt hung ác nhìn Lâm Thiên.
"Thằng nhóc, mày vừa mới nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa xem?" Giọng điệu của người đàn áo trắng hung hăng càn quấy.
Lâm Thiên đánh giá, trên cổ tay người đàn ông mặc áo trắng này đeo một cái đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy chục nghìn, hẳn là trong nhà có một ít tiền cho nên mới hung hăng càn quấy như vậy.
"Tôi nói làm phiền anh cẩn thận một chút, anh đụng vào tôi rồi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
"Ông nội đây đụng vào mày đấy thì sao nào." Người đàn ông mặc áo trắng ngẩng đầu, vẻ mặt tùy tiện.
"Ha ha, anh rất hung hăng càn quấy đấy." Lâm Thiên cười giễu.
"Ông nội đây tên Cổ Trương, Trương trong hung hăng càn quấy đấy, tao hung hăng càn quấy như vậy đấy thì sao!" Người đàn ông mặc áo trắng lớn tiếng nói.
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ tiêu diệt sự hung hăng càn quấy đó của anh!"
Lâm Thiên nhíu hai mắt p đồng thời cầm chai rượu ở trên bàn lên.
Một lúc sau.
Lâm Thiên đứng dậy mạnh mẽ đập cái chai vào đầu người đàn ông mặc áo trắng.
"Ầm!"
Chai rượu trực tiếp vỡ nát ở trên đầu người đàn ông mặc áo trắng, máu tươi trong nháy mắt từ trên đầu của anh ta chảy xuôi xuống.
Hôm nay anh và mập gặp nhau uống rượu, Vốn dĩ là một ngày tốt lành nên Lâm Thiên không muốn xảy ra chuyện làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
Lâm Thiên liên tục hai lần có ý tốt nhắc nhở anh ta, nếu như anh ta thức thời không còn tiếp tục đụng vào Lâm Thiên thì hiển nhiên là không có việc gì, nhưng anh ta cũng không biết nắm bắt cơ hội mà Lâm Thiên cho.
"A a!"
Sau khi người đàn ông mặc áo trắng bị vỡ đầu thì ôm cái đầu đau nhức kêu lên.
Chỉ một thoáng khách hàng ở xung quanh quầy rượu nhao nhao dời ánh mắt nhìn về phía này.
"Đây không phải là cậu Cổ sao? Mẹ kiếp, lại có người dám đập vỡ đầu cậu Cổ."
"Chỉ sợ là thằng nhóc kia sẽ gặp phải tai ương."
......
Những khách hàng này đều khẽ bàn luận.
Cô gái của quán bar ngồi bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng lại hét lớn với Lâm Thiên:
"Thằng nhóc, mày cũng dám đánh cậu Cổ sao, mày xong đời rồi!"
"Vậy sao? Tôi xong đời sao?" Lâm Thiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Mặc dù Lâm Thiên không biết cậu Cổ này là ai.
Nhưng mà Lâm Thiên tuyệt đối là bá chủ của một phần ba đất trong thành phố Bảo Thạnh, ai có thể rung chuyển Lâm Thiên chút nào chứ?
Hoàn toàn không có!
Lúc này anh lớn đầu trọc vạm vỡ trông chừng quán bar đã dẫn người chạy tới đây.
"Ai ăn gan hùm mật gấu dám đánh người ở nơi có bảo vệ trị an của công ty bảo vệ Vân Diệu chúng tôi!" Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa đi tới vừa quát tháo.
"Anh Cửu, tôi bị đánh nên anh chắc chắn phải giúp tôi báo thù!"
Người đàn ông mặc áo trắng bị đánh ôm đầu xông tới trước mặt người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cầu xin.
"Chuyện này...Đây không phải là cậu Cổ sao? Ai đánh anh vậy." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng hỏi.
"Chính là do thằng nhóc kia!"
Người đàn ông mặc áo trắng thuận tay chỉ về phía Lâm Thiên.
"Ôi con mẹ nó chứ..."
Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa quát tháo vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Khi người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nhìn thấy Lâm Thiên thì anh ta nói được một nửa rồi im bặt, vẻ mặt của anh ta cũng trong nháy mắt xuất hiện vẻ hết sức kinh hãi.
Ngay sau đó người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng xông tới trước mặt Lâm Thiên.
"Kính chào anh Lâm." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cúi người chào, giọng nói vô cùng vang dội!
Những em trai nhỏ ở sau lưng người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, sau đó cùng nhau cúi người chào Lâm Thiên:
"Kính chào anh Lâm!"
Mọi người làm rung chuyển bầu trời.
Cảnh tượng này làm cho những người ở xung quanh nhìn thấy thì hoàn toàn sững sờ, bao gồm cả người đàn ông mặc áo trắng kia.
"Anh nhận ra tôi?" Lâm Thiên nhìn người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.
"Anh Lâm, tôi là cựu binh của công ty bảo vệ trị an Vân Diệu, lúc trước tôi cũng đã từng tham gia tiến đánh thành phố Khánh Quang và Kim Cương, hơn nữa tôi còn lập công cho nên mới được đề bạt thăng chức thành đội trưởng của công ty, tôi đương nhiên nhận ra anh Lâm." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa cười vừa nói.
"Thì ra là thế." Lâm Thiên giật mình gật đầu.
Lúc này người đàn ông mặc áo trắng xông tới.
"Anh Cửu, nó chính là người đã đánh tôi." Người đàn ông mặc áo trắng vội vàng nói với người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.
Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nắm chặt cổ áo của anh ta hung hãn nói:
"Mẹ kiếp, cậu còn kêu to cái gì chứ, cậu có biết đây là ai không? Người này là chủ tịch tập đoàn Vân Diệu và chủ tịch công ty chi nhánh Bảo Thạnh của Tỉnh Xuyên, chủ tịch hội thương mại nhiệm kỳ tiếp theo của Bảo Thạnh! Chỉ một câu nói của anh Lâm thì cả nhà cậu đều sẽ con mẹ nó xong đời, cậu có biết hay không!"
"Cái gì? Anh ta...Anh ta chính là người đó của nhà họ Lâm sao?"
Người đàn ông mặc áo trắng bị dọa đến nỗi tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Cô gái trong quán bar ngồi bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng cũng sợ choáng váng.
Người này lại chính là người của nhà họ Lâm?
Tên của nhà họ Lâm vô cùng vang dội ở thành phố Bảo Thạnh nên họ đều đã từng nghe nói qua!
"Cửu, người này là cậu chủ của nhà nào vậy?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.
"Thưa anh Lâm, đây là con trai ông chủ của thương mại Quảng Lợi." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nói.
"Giúp tôi truyền lời tới ông ta bảo ông ta dạy dỗ con trai ông ta cho tốt, sau này nếu như còn để cho tôi nghe thấy con trai của ông ta làm chuyện xấu xa gì thì tôi sẽ làm cho công ty thương mại Quảng Lợi của ông ta đóng cửa." Lâm Thiên hời hợt nói.
"Vâng thưa anh Lâm, lát nữa tôi sẽ đi truyền đạt." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ trả lời..
"Được rồi, tôi không muốn nhìn thấy thằng ngốc này nữa nên ném ra khỏi quán bar đi, sau đó lại giúp tôi làm cho anh ta tỉnh rượu, tôi muốn uống rượu với người anh em của tôi, vì vậy đừng có quấy rầy tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt xua tay.
"Vâng vâng vâng!"
Sau khi người đàn ông đầu trọc vạm vỡ trả lời thì dặn dò cấp dưới dựng người đàn ông mặc áo trắng kia lên kéo ra bên ngoài quán bar, sau đó hành hung một trận.
Về phần những khách hàng vây xem ở xung quanh nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiên thì tràn đầy kính sợ.
Trời ạ, đây chính là anh Lâm trong truyền thuyết đó!
Trước bàn.
"Anh Thiên, anh thật là tuyệt!" Vẻ mặt Hoàng Luân tươi cười giơ ngón tay cái lên.
"Tôi vốn dĩ định khiêm tốn nhưng sao lại luôn có chó đến cắn tôi nên không còn cách nào, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
Lâm Thiên và mập uống đến nỗi hai người đều say mèm mới được người đàn ông đầu trọc vạm vỡ hộ tống rời khỏi quán bar.
Bởi vì hôm qua uống quá nhiều nên ngày hôm sau khi Lâm Thiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Lâm Thiên lái xe đến nhà của An Tiểu Ngọc nhà, sau khi đón an Tiểu Nhã thì lái xe đi về Kim Đô.
Sau khi đến Kim Đô Lâm Thiên lái xe đi thẳng tới dinh thự ven hồ.
Lâm Thiên chuẩn bị để An Tiểu Ngọc tạm thời ở trong khu nhà cao cấp ven hồ của mình.
Dù sao thì dinh thự kka vô cùng lớn, dù sao cũng có rất nhiều phòng trống, hơn nữa Lâm Thiên ở một mình trong dinh thự lớn như vậy thì quá quạnh quẽ, để cô ấy tạm thời ở đây cũng sẽ không còn lạnh tanh nữa.
Lâm Thiên cũng đã hỏi cô ấy, khi nghe thấy được ở cùng Lâm Thiên cô ấy rất vui mừng vì vậy đồng ý còn nói có thể giúp Lâm Thiên nấu cơm.
Sau khi đi vào dinh thự.
"Oa, căn nhà này thật là lớn lại quá hào hoa, chủ tịch Thiên tôi chưa từng nhìn thấy căn phòng nào xa hoa như thế lại càng không ngờ có thể ở đây." An Tiểu Ngọc che cái miệng nhỏ, kinh ngạc tán thán không thôi.
Lâm Thiên mỉm cười: "Sau này cứ xem đây như là nhà của mình nên không cần phải gò bó, cô hẳn là biết con người của tôi rất tùy tiện."
Đúng lúc này điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên.
Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra xem thì thấy là số lạ.