Ở một nơi khác.
Bởi vì Như Tuyết tới nhân dịp cuối tuần, ngày mai vẫn phải lên lớp, Lâm Thiên liền lái xe đưa cô về thành phố Bảo Thạnh.
Khi đến thành phố Bảo Thạnh, đã là tám giờ tối.
Sau khi đưa Như Tuyết về nhà, Lâm Thiên trực tiếp lái xe đi đến nhà thư ký An Tiểu Ngọc.
Bây giờ Lâm Thiên chủ yếu làm việc ở Kim Đô, thế nên An Tiểu Ngọc ở lại thành phố Bảo Thạnh, cũng lãng phí.
Lâm Thiên quyết định đưa cô đến Kim Đô, bản thân mình ở bên Kim Đô, cũng không cần phải tìm thêm thư ký nữa.
Cửa nhà An Tiểu Ngọc.
Sau khi Lâm Thiên gõ cửa, rất nhanh chóng cửa đã được mở.
Tuy nhiên, đập vào mắt, lại không phải là An Tiểu Ngọc, mà là An Tiểu Mai em gái cô ấy.
Mặc dù An Tiểu Mai không trang điểm, thế nhưng so với kiểu trang điểm khói hồi trước của cô ấy, lại xinh đẹp hơn rất nhiều, dù sao thì dáng vẻ cô ấy chính là kiểu em gái nhà bên, người đẹp nhỏ đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì đang ở nhà, An Tiểu Mai chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, có thể nhìn thấp thoáng thấy hai chấm nhỏ đỏ.
“Cậu chủ Thiên là anh sao, em nhớ anh chết đi được!”
Sau khi An Tiểu Mai nhìn thấy Lâm Thiên, liền vui mừng nhào vào trong ngực Lâm Thiên.
Lâm Thiên chỉ cảm thấy mềm mại dịu dàng.
“An Tiểu Mai, em… em đừng như vậy. Để chị em thấy thì không hay.” Lâm Thiên hơi đỏ mặt.
“Chị em không ở nhà, cậu chủ Thiên anh vào nhà trước đi đã.”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa kéo Lâm Thiên vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
“Chị gái em không ở nhà? Cô ấy đi đâu mất rồi.” Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
“Chị gái em đi hẹn hò rồi.” An Tiểu Mai cười hì hì nói.
“Hẹn hò? Chị gái em có bạn trai rồi sao?” Lâm Thiên tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Chị gái em có bạn trai. Cậu chủ Thiên anh ngạc nhiên gì chứ? Không lẽ là… cậu chủ Thiên anh thích chị gái em sao?” An Tiểu Mai nói.
Lâm Thiên trợn mắt nhìn cô: “Nói lung tung, anh và chị gái em, là quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ vậy mà thôi, em cũng mau chóng tìm một người bạn trai tốt đi, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ bậy bạ.”
“Hi hi, thực ra em đùa anh đấy, chị gái em ra ngoài mua đồ rồi.” An Tiểu Mai cười nói.
Ngừng một lát, An Tiểu Mai tiếp tục nói: “Còn nữa cậu chủ Thiên, em sẽ không kiếm bạn trai, An Tiểu Mai em cả đời này, đã nhận anh rồi!”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa tới ôm cô Mộc Thanh Thiên.
Mùi thơm thoang thoảng trên người An Tiểu Mai, Lâm Thiên có thể ngửi thấy rõ ràng.
“An Tiểu Mai, quậy phá! Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh có bạn gái rồi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa gỡ tay An Tiểu Mai ra.
Tuy nhiên An Tiểu Mai hoàn toàn không có ý từ bỏ.
“Cậu chủ Thiên, người có tiếng tăm như anh, ba thê bảy thiếp cũng rất bình thường. Anh có bạn gái, vậy em sẽ làm người tình của anh!”
Sau khi An Tiểu Mai nói xong, thì trực tiếp phi tới chỗ Lâm Thiên.
“Rầm!”
Lâm Thiên trực tiếp bị An Tiểu Mai té ngã vào trên ghế sô pha.
“Lâm Thiên, anh không đồng ý với em, vậy thì em sẽ gạo nấu thành cơm với anh!”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa hôn về phía Lâm Thiên.
“Lại nữa!”
Khuôn mặt Lâm Thiên câm nín, Lâm Thiên nhớ đến lần trước, ở trong phòng ngủ của An Tiểu Mai, cũng cưỡng hôn Lâm Thiên như này.
Lúc đó Lâm Thiên ra sức chống cự, suýt thì không nhịn được.
Là một người đàn ông, bị một người đẹp đẩy mạnh như này, nói thật ra bản thân Lâm Thiên rất mất mặt…
Hơn nữa, bản thân còn phải từ chối!
“An Tiểu Mai, em đừng như vậy.” Lâm Thiên không ngừng chống cự.
“Cậu chủ Thiên, anh… không lẽ là trong chuyện đó không ổn sao?” An Tiểu Mai bĩu môi nói.
“Sao có thể chứ!”
Là một người đàn ông, lại bị phụ nữ cười nhạo không được, đây chính là nỗi nhục lớn nhất!
Ngoài ra, là một người đàn ông nhiệt huyết thể lực dồi dào, hành động ban nãy của An Tiểu Mai, vốn đã khiến cho Lâm Thiên có phản ứng.
Bây giờ lại bị lời nói của An Tiểu Mai kích động, trong đầu Lâm Thiên bùng nổ, thực sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Vào đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
“Chị em về rồi!”
An Tiểu Mai sợ hãi vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn, Lâm Thiên vội vàng ngồi lại trên ghế sô pha.
Dù sao thì bọn họ cũng đang ở phòng khách.
Lúc nàu, cửa được mở ra, An Tiểu Ngọc bước vào.
“Ui…”
Lâm Thiên thở dài, may mà bản thân ban nãy đã nhịn được, cho nên quần áo vẫn đang ăn mặc chỉnh tề.
Nếu mà bản thân thực sự không nhịn được, bị An Tiểu Ngọc về nhà bắt gặp, mình và em gái cô ấy đang làm chuyện đó, thì Lâm Thiên thực sự không biết nên ăn nói như thế nào.
“Chủ tịch Thiên, anh về thành phố Bảo Thạnh rồi!”
Sau khi An Tiểu Ngọc nhìn thấy Lâm Thiên ở trong nhà, khuôn mặt lập tức nở nụ cười đầy vui vẻ.
“À. Đúng, hôm nay vừa về.” Lâm Thiên có hơi ngại ngùng gật đầu.
Nghĩ đến chuyện ban nãy, lại nhìn thấy chị gái An Tiểu Ngọc của An Tiểu Mai, Lâm Thiên chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác tội lỗi.
“chủ tịch Thiên, lần này anh trở về, dự định ở thành phố Bảo Thạnh bao laai.” An Tiểu Ngọc vùa nói, mặt vừa tươi cười đi tới.
“Phía Kim Đô vẫn còn rất nhiều việc, sáng sớm mai sẽ về Kim Đô.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên đã đánh chiếm được cả thành phố Bảo Thạnh, hơn nữa chuyện làm ăn ở bên thành phố Bảo Thạnh này, cũng đã hoàn toàn vào nề nếp, không cần Lâm Thiên phải hao tốn nhiều thể lực.
Vì thế, bây giờ Lâm Thiên dự định dồn thể lực và trọng tâm vào Kim Đô.
Đương nhiên thành phố Bảo Thạnh là quê nhà của Lâm Thiên, chắc chắn sẽ có cảm tình đặc biệt, Lâm Thiên chắc chắn sẽ thường xuyên trở lại.
“A, sáng mai đã phải đi sao.”
Sau khi An Tiểu Ngọc nghe thấy tin này, hai con ngươi thoáng hiện lên vẻ mất mát.
“An Tiểu Ngọc, tôi muốn đưa cô đến Kim Đô, tiếp tục làm thư ký cho tôi ở Kim Đô, hỗ trợ tôi làm việc, không biết cô bằng lòng không?” Lâm Thiên hỏi.
“Bằng lòng bằng lòng! Tôi đương nhiên bằng lòng!”
An Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, trên mặt cũng lần nữa nở nụ cười vui mừng.
“Được, vậy tối nay cô thu xếp đi, sáng mai tôi lái xe đến nhà cô đón cô.” Lâm Thiên nói.
“Ừ ừ!” An Tiểu Ngọc ra sức gật đầu.
“Wow, chị gái thật là ngưỡng mộ chị, em cũng muốn đi Kim Đô.” Mặt An Tiểu Mai đầy ngưỡng mộ.
“Chị là đi làm việc, cũng không phải là đi chơi, em ngoan ngoãn ở nhà đi học biết chưa. Chị không ở thành phố Bảo Thạnh, thì em phải học cách tự chăm sóc cho bản thân.” An Tiểu Ngọc nói.
“Cũng đã thông báo xong cho cô rồi, vậy thì tôi đi trước đây.” Lâm Thiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiên cảm thấy, tiếp tục ở lại, sẽ chỉ càng khó xử.
“chủ tịch Thiên, tôi tiễn anh.” An Tiểu Ngọc nói.
“Chị, để em tiễn cậu chủ Thiên.” An Tiểu Mai vội vàng đứng dậy.
An Tiểu Ngọc đương nhiên sẽ không trành giành với em gái cô, chỉ dặn dò một câu phải lễ phép với chủ tịch Thiên.
Thế là, An Tiểu Mai tiễn Lâm Thiên đi xuống nhà.
Ở dưới nhà.
“Cậu chủ Thiên, anh cũng đưa em đi Kim Đô đi, cầu xin anh đấy!” An Tiểu Mai nũng nịu kéo cánh tay Lâm Thiên.
“An Tiểu Mai, em còn phải đi học nữa. Bây giờ không phải em đang học lớp mười hai sao, nếu muốn đến Kim Đô, vậy thì kỳ thi đại học em phải cố gắng thi được vào đại học Kim Đô.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Đại học Kim Đô, là trường đại học cao cấp nhất của tỉnh Tây Xuyên, đã có danh tiếc nhất định trên toàn đất nước.
“Ừm ừm! Em chắc chắn sẽ làm được!” An Tiểu Mai ra sức gật đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên nghị.
Đây là ba mươi lăm triệu VNĐ, cầm lấy tiêu vặt, bình thường ăn ngon vào, mua vài bộ quần áo yêu thích, nhớ không được tiêu lung tung.” Lâm Thiên lấy ra một xấp tiền.
Mặc dù Lâm Thiên có thể thoải mái cho cô vài triệu tệ.
Thế nhưng Lâm Thiên suy nghĩ, bây giờ cô đang học lớp mười hai, cô có quá nhiều tiền tiêu vặt thì cũng không nên. Dù sao thì bây giờ trọng tâm của cô, chính là phải học hành.
“Không cần đâu! Em muốn ở bên cạnh anh, cũng không phải là vì tiền của anh.” An Tiểu Mai bĩu môi nói.
“Con nhóc này đừng có cả ngày suy nghĩ bậy bạ, anh cho em tiền tiêu vặt, là vì muốn coi em là bạn, chỉ thế mà thôi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa nhét tiền vào trong tay cô.
Sau đó, Lâm Thiên quay người lên xe, sau đó lái xe rời khỏi.
An Tiểu Mai nhìn ba mươi lăm triệu VNĐ ở trong tay, trong lòng thấy ấm áp.
Mặc dù An Tiểu Mai không phải vì tiền, thế nhưng theo cô thấy, Lâm Thiên có thể cho cô tiền tiêu vặt, tức là Lâm Thiên vẫn để ý đến cô!
An Tiểu Mai nhìn đèn ở phía sau xe của Lâm Thiên, nói lẩm bẩm: “Cậu chủ Thiên, em chính là muốn làm người phụ nữ của anh!”
…
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi nhà của An Tiểu Ngọc, trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Luânmạp, gọi anh ta đi uống rượu.
Dù sao thì Lâm Thiên không về thành phố Bảo Thạnh đã một khoảng thời gian rồi, trở về rồi sao có thể không gặp người bạn tốt Hoàng Luânmạp của mình chứ?
Cho dù có bận thế nào, cũng không được quên anh em tốt!
Trong điện thoại.
“Cái gì? Anh Thiên anh về thành phố Bảo Thạnh rồi, được được được, bây giờ em sẽ tới, tối nay hai anh em chúng ta không say không về!” Hoàng LuânHoàng Luânmừng rỡ nói.
Trước cửa quán rượu nào đó ở thành phố Bảo Thạnh.
“Anh Thiên, em nhớ anh chết đi được.”
Sau khi mập mạp gặp Lâm Thiên, liền lao đến ôm chặt Lâm Thiên.
“Đừng có làm buồn nôn như này, người ta lại tưởng chúng ta là cong đấy.” Lâm Thiên cười nói.
“Ha ha.” Hoàng Luânmạp cười ha ha.
Sau đó, hai người vịn vai nhau, cùng đi vào trong quán rượu, sau đó đến bàn ngồi xuống, đồng thời còn gọi thêm mấy chai rượu tây.
“Nào anh Thiên, cạn ly!”
Hai người rót rượu, liên tục uống cạn mấy ly.