“Xin giới thiệu với các vị một chút, người này chính là người anh em tốt của tôi Hoàng Luân, biệt danh Hoàng Luân, mọi người có thể gọi cậu ấy là Luân.” Lâm Thiên nói.
“Chào cậu.”
Mọi người có mặt ở đây, đều đứng dậy chào hỏi Hoàng Luân.
“Chào mọi người. Chào mọi người.”
Hoàng Luân nhìn thấy những ông chủ lớn của thành phố Bảo Thạnh gọi anh ta một tiếng cậu, còn chào hỏi với anh ta.
Anh ta vui tới nỗi không khép được miệng, cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy.
“Mọi người để ý tới người anh em này của tôi một chút, về sau nếu như có ai làm khó cậu ấy, cũng chính là làm khó tôi.” Lâm Thiên nói.
Những người ở đây đều gật đầu, bọn họ đều cố gắng ghi nhớ người trước mặt này, nếu như sau này có gặp thì chỉ có thể tiếp đãi, ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Sau khi Lâm Thiên giới thiệu Hoàng Luân, liền nhìn về phía Chu Đồng.
“Chu Đồng, tôi cảm thấy mối quan hệ của hai người rất tốt, nếu như sau này hai người thành công, tôi nhất định có quà lớn cho hai người.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Cảm ơn cậu Lâm.” Chu Đồng căng thẳng.
Dù sao Chu Đồng cũng biết rất rõ, người này có tiếng nói như thế nào, cô ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, Hoàng Luân lại có một người anh em lợi hại như vậy.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Triệu Kim Long cùng với Tô Cầm.
Hai người ngồi ở phía trên, lúc này đều không rét mà run.
Sau khi hai người họ có thể cảm nhận ánh mắt của Lâm Thiên, thì càng trở nên luống cuống.
“Phanh!”
Khi Triệu Kim Long nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiên, sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống ghế, có thể thấy được trong lòng anh ta có bao nhiêu sợ hãi.
Tô Cầm cũng không khá hơn là mấy, hai tay nhịn không được mà run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng anh cũng chỉ liếc mặt nhìn hai người họ một cái, sau đó liền trực tiếp xoay người đi về phía sân khấu.
Chính như những lời ngày hôm qua bọn họ nói, anh đến nghĩ cũng không muốn lãng phí thời gian với hai người này.
Ở trong mắt Lâm Thiên, bọn họ thậm chí không bằng một con kiến, anh nào có hơi sức đâu mà để ý?
Lâm Thiên đi rồi.
Triệu Kim Long vội vàng nắm lấy tay Hoàng Luân hoảng sợ nói: “Hoàng Luân, không không không. Cậu... Cậu và Chu Đồng, nhất định phải nói tốt với cậu Lâm, tối hôm qua tôi thực sự không cố ý.”
Tô Cầm cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, nể tình tôi là bạn của Chu Đồng, cậu nhất định phải thay chúng tôi nói vài câu cầu tình.”
Hai người họ vô cùng rõ ràng, tiếng nói của Lâm Thiên có sức ảnh hưởng như thế nào, chỉ cần một câu nói, có thể hủy diệt bọn họ.
Hoàng Luân nhìn thấy Triệu Kim Long đang cầu xin, khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng như thế nào, trước kia Triệu Kim Long nhiều lần chế nhạo, xem thường anh ta thậm chí còn nói những lời ác ý, lúc này cũng không còn giương oai được nữa.
“Yên tâm đi, anh Thiên của tôi, mỗi ngày đều rất bận, không có hơi sức đâu mà so đo với hai con kiến như các cậu.” Hoàng Luân ngẩng đầu nói.
“Đúng đúng đúng.” Triệu Kim Long không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bữa tiệc ước chừng phải ba tiếng nữa mới kết thúc.
Ở trong bữa tiệc, chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh - chủ tịch Doãn đã đề cử Lâm Thiên là người tiếp theo lên thay mình. Tuy anh đã từ chối, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều tán thành, cho rằng hiện tại anh hoàn toàn có tư cách cũng như năng lực đảm nhiệm.
Cứ như vậy, Lâm Thiên được đề cử trở thành chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo Thạch kế tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau, anh đến tỉnh thành.
Chuyến đi lần này, Lâm Thiên chỉ dẫn theo hai người, Thạch Hàn và Độc Nha.
Bởi vì đây lần đầu tiên tới tỉnh thành và để tránh gây chú ý, Lâm Thiên chỉ đi một chiếc xe bình thường.
Dù sao hiện tại bản thân đối với sự tình bên trong cũng không quen thuộc, nói cách khác chính là khoe mẽ quá cũng không phải là một chuyện tốt. Người có thể làm được chuyện lớn chính là càng phải học được cách khiêm nhường.
Thành phố Bảo Thạch đi vào trung tâm cũng không quá gần, nếu như đi đường cao tốc, cũng chỉ hơn ba tiếng là có thể tới nơi.
Khi tiến vào đường cao tốc không lâu, phía trước đột nhiên chật kín xe.
Đợi một lúc lâu, những xe phía trước đều không thể di chuyển được.
“Sao lại thế này? Là tai nạn xe à?” Lâm Thiên vừa nói, vừa tắt máy, sau đó xuống xe xem xét.
Trên cao tốc kẹt xe thì chỉ có thể xảy ra hai tình huống, sửa đường hoặc tai nạn.
“Quả nhiên là tai nạn.” Lâm Thiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa, có vài chiếc xe đã đâm vào nhau.
Xung quanh có không ít người cũng xuống xe xem xét tình hình.
“Tít tít tít.”
Đúng lúc này, sau lưng có một chiếc xe đang điên cuồng ấn còi với Lâm Thiên.
Anh vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe Land Rover đang chạy trên đường ưu tiên, hiện tại đang đứng ở đó, chắn mất đường đi của anh ta.
Lúc này, người kia liền hạ kính xe xuống, là một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ, đeo khuyên tai hướng về phía Lâm Thiên quát lớn: “Con mẹ nó, đứng chắn đường làm gì? Muốn gây tai nạn à? Cút ngay.”
Anh khẽ cau mày.
“Em trai này, phía trước xảy ra tai nạn, xe được phép chạy trên đường ưu tiên là xe cấp cứu với xe cứu hộ, cậu tự nhiên đi vào làn xe này, nếu như xét về lí thì không đúng lắm đâu. Cản trở xe cấp cứu, làm lỡ mất thời gian thì có thể dẫn tới chết người.”
“Con mẹ nói ai là em mày? Đừng có mà ở chỗ này gọi bậy, tai nạn thì thế nào? Cho dù có chết hết, ông đây cũng không quan tâm, mau tránh ra. Nếu không ông đây đâm chết mày.” Chàng trai không kiên nhẫn hét to.
“Cậu bị điên sao?” Ánh mắt anh nheo lại.
“Ông đây chính là điên đấy, thì thế nào? Mày tính làm gì?” Chàng trai tóc đỏ kêu gào nói.
“Cậu đúng là không có giáo dục. Tôi đây liền thay cha mẹ cậu, giáo dục cậu thật tốt.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn cùng Độc Nha, nói: “Thanh Hàn, Độc Nha, mau đem chiếc xe này về đúng đường.”
“Không thành vấn đề, anh Thiên.”
Bọn họ gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới chiếc xe Land Rover đó.
Hai người bọn họ sớm đã không vừa mắt với thằng nhãi tóc đỏ này.
“Chúng mày muốn làm gì? Muốn tao đi đúng đường? Chỉ bằng hai người chúng mày? Đúng là con mẹ nó nực cười, có thể khiến xe tao dịch chuyển, ông đây liền đổi họ sang họ của chúng mày.” Tên nhãi cười nhạo nói.
Thạch Hàn và Độc Nha nhìn nhau, sau đó liền dùng sức.
“Rầm” một tiếng.
Chiếc Land Rover trực tiếp bay ngược trở lại, rời khỏi đường ưu tiên, về đúng phần đường.
Sức lực hai người họ đều lớn hơn so với người bình thường, đặc biệt là Thạch Hàn, một quyền cũng có thể làm nứt đôi bức tường, đá được một chiếc xe cũng không phải là nói đùa.
“Đúng là lợi hại.”
Những người vây xem ở xung quanh, sau khi nhìn thấy một màn này, đều vỗ tay khen ngợi.
Tên tóc đỏ đó lúc này đã nhảy ra khỏi xe.
“Con mẹ nó, dám đá xe ông đây, chúng mày chính là muốn tìm đường chết.” Tên nhóc nổi giận đùng đùng xông lên trước.
“Như thế nào? Muốn đánh nhau? Dựa vào thân thể nhỏ bé này? Xác định thắng được ba người chúng tôi?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Mặt tên nhóc đột nhiên biến sắc, anh ta phát hiện Lâm Thiên nói rất có lý.
“Thằng nhãi, về sau đừng để ông đây nhìn thấy mặt mày, nếu không tao sẽ không khách khí.” Nói xong liền vội vàng chạy vào trong xe, bắt đầu gọi điện thoại.
Lâm Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Đi, chúng ta đi xem tình huống tai nạn bên kia.”
Ngay sau đó, anh mang theo Thạch Hàn cùng với Độc Nha đi về phía hiện trường vụ tai nạn.
Nơi xảy ra tai nạn cách đó không xa, cho nên bọn họ rất nhanh đã tới nơi.
Hiện trường vụ tai nạn, có rất nhiều người vây lại xem.
“Ba xe va vào nhau sao?”
Lâm Thiên nhìn thoáng qua, có tổng cộng ba xe va chạm, phía trước là xe SUV, ở giữa là xe Ferrari thể thao, phía sau là một chiếc xe vận tải.
Chiếc Ferrari ở giữa đã bị biến dạng.
Ven đường có mấy người bị thương ngồi đó, tất cả đều là vết thương nhẹ.
“Những người bị thương nặng đều đã được cứu ra chưa?” Lâm Thiên hỏi một câu.
“Vẫn chưa, chủ xe Ferrari chân vướng vào phần điều khiển, chúng tôi muốn hỗ trợ, nhưng không có thiết bị chuyên nghiệp, căn bản không cứu được.” Một người nói.
“Sao lâu như vậy mà xe cứu thương vẫn chưa đến?” Lâm Thiên hỏi.
“Hiện tại phía sau đều chật kín như vậy, khẳng định phần đường ưu tiên cũng bị chặn, nếu không thì xe cứu thương đã sớm tới rồi.” Một người khác nói.