Buổi sáng ngày hôm sau ở thành phố Bảo Thạnh.
Tại nhà hàng Thanh Sơn lớn nhất thành phố đang vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì hôm nay, nhà họ Lâm tiếng tăm lẫy lừng đang ở đây mở tiệc chiêu đãi.
Tuy rằng Lâm Thiên không chủ động gửi thư mời, nhưng tất cả những người trong giới kinh doanh ở Bảo Thạnh, cho dù là những người tai to mặt lớn cũng không ai dám vắng mặt.
Bên ngoài bãi đậu xe đã chật kín, khắp nơi đều là những ông chủ lớn.
Một chiếc BMW dừng lại trong bãi đậu xe.
Ngay sau đó, Triệu Kim Long cùng bạn gái của anh ta từ trên xe bước xuống.
Hoàng Luân cùng bạn gái Chu Đồng của anh ta cũng bước xuống từ phía sau.
Hoàng Luân không nghĩ sẽ tới đây cùng nhóm người Triệu Kim Long, nhưng anh ta nghĩ đến bữa tiệc hôm nay là của anh Thiên, liền quyết định tới.
Anh ta cũng vô cùng mong chờ xem phản ứng của Triệu Kim Long và Tô Cầm sau khi nhìn thấy Lâm Thiên sẽ có phản ứng như thế nào.
“Oa, nhiều xe đẹp quá, khiến em hoa hết cả mắt.” Tô Cầm giống như người lần đầu được tiếp xúc với những thứ xa xỉ.
“Đúng là biết nói đùa, hôm nay là ngày các ông chủ lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh tụ họp. Sao có thể không nhiều xe đẹp được?” Triệu Kim Long nói.
“Đây chính là sức ảnh hưởng của nhà họ Lâm, không chủ động mở lời mời khách nhưng lại có thể khiến cho nhiều người phải có mặt.”
Tô Cầm liên tục gật đầu: “Đúng nha, thật sự là quá lợi hại. Em lại càng mong được nhìn thấy người nhà họ Lâm.”
Triệu Kim Long quay đầu nhìn về phía Hoàng Luân, ra lệnh nói: “Cậu hãy nhớ cho kĩ, nơi này đều là những nhân vật lớn, ngoan ngoãn đi theo tôi, ngàn lần đừng có gây chuyện, hiểu không? Nếu không thì chỉ sợ cả đời này cậu cũng sẽ không có cơ hội tới những nơi như thế này nữa đâu.”
“Không có anh, hôm nay tôi cũng có thể tới, không ngại nói cho anh biết, tôi chính là có quen biết với người nhà họ Lâm.” Hoàng Luân kiêu ngạo nói.
“Cái gì? Cậu có quen biết với người nhà họ Lâm? Đúng là nực cười.” Triệu Kim Long cùng với Tô Cầm không ngừng cười nhạo.
“Tôi nói này Hoàng Luân, cậu tự nhìn lại bản thân mình có được không?” Tô Cầm cười nói.
Triệu Kim Long cũng cười nói: “Ngày hôm qua cậu vẫn là anh em tốt cả Lâm Thiên, tôi thừa nhận điều đó, dù sao các cậu cũng nghèo như nhau nhưng cậu cho rằng cậu ta họ Lâm thì có thể là người nhà họ Lâm sao?”
“Được rồi, được rồi, các người đừng nói nữa. Chúng ta cũng mau vào thôi.” Chu Đồng tiến lên giải hòa.
Triệu Kim Long cười lắc đầu, sau đó dương dương tự đắc nói: “Đi thôi. Tôi đưa các người vào, quy củ đi theo sau tôi, nếu gây ra chuyện gì thì phải tự mình chịu trách nhiệm.”
Tiệc rượu ngày hôm nay, yêu cầu về thân phận cũng không nghiêm ngặt, Triệu Kim Long đi đầu, mấy người bọn họ thuận lợi tiến vào bên trong.
Ngay cả Triệu Kim Long, sau khi nhìn đến mấy ông chủ lớn, cũng không tránh khỏi tặc lưỡi, ngày thường anh ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người này.
Bên trong phòng nghỉ dành cho khách.
Vương Mãn Linh cùng cha cô ta đi vào phòng nghỉ chúc mừng Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, chúc mừng cậu vì chỉ trong vòng mấy tháng mà cậu có thể đánh bại tập đoàn Hùng Dũng, thật khiến cho tôi đây phải nể phục.” Cha của Vương Mãn Linh mở miệng chúc mừng.
“Bác Vương quá khen rồi.” Lâm Thiên mỉm cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Vương Mãn Linh.
“Mãn Linh, gần đây cô thế nào? Chuyện làm ăn của gia đình có thuận lợi không?” Anh hỏi.
Lâm Thiên cẩn thận nghĩ lại, trước đây anh đã từng gặp qua Vương Mãn Linh.
Cô ta thực sự là một cô gái tốt, lúc trước chuyện cô ta giúp anh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.
“Từ sau khi hợp tác với các anh, công ty chúng tôi ngày một khởi sắc.” Vương Mãn Linh để lộ nụ cười như gió xuân.
Trong trí nhớ của Lâm Thiên, khi Vương Mãn Linh cười, chính là nụ cười đẹp nhất.
Hơn nữa cô ta lương thiện hiền lành, nếu không phải đã có bạn gái, không chừng anh cũng sẽ theo đuổi người con gái này.
Chỉ tiếc là anh đã có bạn gái cho nên chuyện anh với Vương Mãn Linh, chỉ có thể xem là có duyên nhưng không phận.
“Vậy là tốt rồi, về sau nếu như có chuyện gì cần tôi giúp, cứ gọi cho tôi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Lúc này Lưu Thân đi vào: “Lâm Thiên, sắp đến giờ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Được.”
Lâm Thiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Bên trong sảnh bữa tiệc đã có tới hơn một nghìn người, đều là những người thành đạt của thành phố Bảo Thạnh, bọn họ đều dẫn theo người nhà.
“Xin mời quý vị ngồi vào vị trí. Cậu Lâm cũng đã tới rồi.” Trên sân khấu người chủ trì cầm micro nói.
Những người ở dưới sau khi nghe thấy vậy đều ngồi vào vị trí.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào ngồi. Lập tức có thể nhìn thấy cậu Lâm đó.” Triệu Kim Long nói.
“Chúng ta ngồi lên phía trước đi, như thế càng thấy rõ hơn.” Tô Cầm nói.
Triệu Kim Long lập tức trợn mắt nói: “Phía trước? Em nghĩ đơn giản thật, phía trước đều là những ông chủ lớn ngồi, có thể vào đây cũng đã là may mắn rồi, còn muốn ngồi ở phía trước.”
Nói xong anh ta liền cùng Tô Cầm, Chu Đồng, Hoàng Luân đi vào ngồi xuống một hàng ghế phía sau.
“Hoàng Luân, khẳng định là trước giờ cậu cũng chưa từng tới bữa tiệc nào lớn như vậy đúng không? Bạn trai tôi đưa cậu tới đây, có phải cậu nên kính bạn trai tôi một ly chứ?”
Hoàng Luân cười cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao, không có anh ta thì hôm nay tôi cũng có thể tham dự.”
“Phốc! không phải cậu là định khoác loác cậu là anh em tốt của chủ tịch Lâm chứ?” Triệu Kim Long cười nhạo nói.
“Anh cứ cười tôi đi, sẽ đến lúc anh phải khóc cho xem.” Hoàng Luân cười lạnh nói.
Đúng lúc này, người đứng trên sân khâu lớn tiếng nói.
“Xin mời chủ tịch Lâm lên sân khấu phát biểu đôi lời.”
Sau khi vừa dứt lời, cả hội trường đều là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Đến rồi đến rồi. Cậu Lâm cuối cùng cũng xuất hiện.”
Tô Cầm kích động vừa vỗ tay vừa nhướn lên nhìn, toàn bộ sự tập trung đều dồn về phía sân khấu, kích động, chờ mong.
Đối với Tô Cầm mà nói, cô ta có thể nhìn thấy mặt người kia, cho dù cách xa như vậy có thể thì cũng là chuyện rất khó khăn.
Triệu Kim Long cũng ngẩng đầu, ánh mắt tập trung về phía sân khấu, dường như nhất định phải tận mắt nhìn thấy gương mặt của chủ tịch nhà họ Lâm.
Ngay cả Chu Đồng cũng không nhịn được mà chăm chú nhìn về phía trước.
Chỉ có Hoàng Luân là bình tĩnh.
Phía dưới mọi người nhiệt liệt vỗ tay, kèm theo đó chính là ánh mắt chăm chú, một thân ảnh trẻ tuổi, theo sau chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên Lưu Thân cùng với Hoàng Long của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên đang bước từng bước lên sân khấu.
Anh, chính là Lâm Thiên.
“Cậu Lâm, micro.”
Sau khi Lâm Thiên đứng lên sân khấu, người chủ trì cung kính đưa micro cho anh.
“Chúc mọi người buổi trưa tốt lành, hoan nghênh các vị đã tới tham gia bữa tiệc cùng với Lâm Thiên tôi.” Giọng nói của anh truyền qua micro vang lên.
Oanh!
Lần thứ hai tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.
“Sao lại thế này?”
Sau khi Tô Cầm nhìn thấy rõ người đang đứng trên sân khấu, sắc mặt cô ta nháy mắt trở nên xám xịt, cả người như bị dội nước lạnh.
Đây không phải người họ Lâm là anh em tốt với Hoàng Luân sao? Ngày hôm qua bọn họ mới còn gặp qua.
“Anh ta... Anh ta... Anh ta...”
Sau khi Triệu Kim Long nhìn thấy Lâm Thiên, anh ta cũng trợn tròn mắt há hốc mồm, cả người giống như bị sét đánh.
Trời ơi, Lâm Thiên chính là người kia?
Lúc trước cứ tưởng là chuyện đùa, thế nhưng bây giờ nó lại trở thành sự thật?
Ngay cả Chu Đồng, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên cũng giơ tay lên bịt miệng, vẻ mặt chính là không dám tin.
Chỉ có Hoàng Luân, sắc mặt tươi cười
“Ha ha ha, tôi nói rồi cậu Lâm chính là anh em tốt của tôi, các người lại không tin.” Hoàng Luân vui vẻ cười.
Xong rồi.
Vẻ mặt Triệu Kim Long tuyệt vọng ngồi xuống ghế, cả người ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Anh ta liền nghĩ tới người tối hôm qua bị mình chế giễu, hóa ra lại là chủ tịch Lâm liền cảm thấy cả người không có sức lực, giống như rơi xuống vực sâu.
Hoàng Luân thấy Triệu Kim Long cùng Tô Cầm đều bị dọa tới ngây người, nhịn không được liền cười.
“Triệu Kim Long, Tô Cầm, bây giờ hai người có nói tôi khoác lác nữa không?” Hoàng Luân nói.
Hai người nghẹn tới nỗi mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
Lâm Thiên đứng ở trên sân khấu, cũng đã phát biểu xong.
“Các vị, kế tiếp đây tôi có một người bạn và tôi muốn giới thiệu một chút với mọi người.” Lâm Thiên nói.
“A? Bạn của cậu Lâm? Ai có may mắn như vậy có thể trở thành bạn tốt của cậu vậy?” Tất cả mọi người có vẻ đều vô cùng tò mò.
Lúc này, Lâm Thiên cũng đã bước xuống phía dưới, bên cạnh liền có thêm vệ sĩ đứng xung quanh, anh đi thẳng tới chỗ Hoàng Luân.
“Hoàng Luân, đứng lên đi, tôi muốn giới thiệu cậu với mọi người.” Lâm Thiên liền kéo anh ta đứng lên.
“Ha ha, chào anh Thiên.” Hoàng Luân vui vẻ đứng dậy.