“Tôi... Tôi đảm bảo sẽ lập tức cách xa Tô Bảo Nhi!” Môi của anh Giang run run, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Lâm Thiên lắc đầu cười mỉa: “Hôm qua tôi đã cho anh cơ hội, đáng tiếc anh không quý trọng, chọc giận tôi, anh cảm thấy câu này có thể làm lắng lại được lửa giận trong lòng tôi sao? Anh cảm thấy không cần trả giá lớn, việc này có thể kết thúc à?” “Cậu chủ Lâm, cậu nói xem, làm thế nào mới có thể làm lắng lại được lửa giận của cậu.” Giang Minh Thành ở bên cạnh vội vàng nói. Lâm Thiên xoay người sang chỗ khác, nhìn bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Chém một ngón tay của con trai ông, để anh ta nhớ lâu!” “Cái gì?”
Giang Minh Thành và anh Giang nghe thấy vậy, đều hoảng sợ. “Cậu chủ Lâm, như vậy... Như vậy quá tàn nhẫn rồi?”
Giang Minh Thành nghiến răng nói. “Nếu ông cảm thấy quá tàn nhẫn, vậy thì về đi, không ai mời hai người tới, là hai người tự mình tới cầu xin tôi. Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Chuyện này.” Sắc mặt Giang Minh Thành càng khó coi.
Giang Minh Thành biết, ông ta thật sự không có tư cách nói điều kiện với Lâm Thiên.
Hơn nữa, nếu ông ta không đồng ý với điều kiện của Lâm Thiên, vậy tập đoàn Minh Thành bọn họ, thật sự xong đời rồi. Nhưng ngón tay chém đứt còn có thể nối lại.
Giang Minh Thành chỉ có thể nghiến răng một cái, nói: “Được! Làm theo lời cậu chủ Lâm nói đi.” “Cha! Không thể!” Anh Giang nghe thấy vậy, lập tức kinh hãi mở to mắt. “Kêu la cái gì, ai bảo con đắc tội với cậu chủ Lâm? Muốn trách thì trách chính con, đây coi như là một bài học cho con! Để cha tự mình làm!” Giang Minh Thành hung dữ nói.
Ngay sau đó, Giang Minh Thành nắm lấy con dao gọt trái cây trên bàn. "Á!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngón út của anh Giang bị cắt xuống.
Anh Giang đau tới mức hít vào một hơi lạnh, trên trán đầy mồ hôi.
Lâm Thiên đi tới trước mặt anh Giang, cầm lấy ngón út bị cắt ra kia, ném thẳng vào trong thùng rác bên cạnh. “Chuyện này."
Giang Minh Thành và anh Giang đều đã mơ hồ, lúc trước bọn họ còn nghĩ, cầm lấy ngón tay bị cắt đứt kia đến bệnh viện nối lại. “Ngón tay cũng đừng nghĩ tới việc nối lại, nếu không cho anh ta giáo huấn kiểu gì?" Lâm Thiên chậm rãi nói.
Giang Minh Thành và anh Giang chỉ có thể giận mà không dám nói gì. “Cậu chủ Lâm, chúng tôi đã làm theo lời cậu nói, chuyện đóng băng tất cả hoạt động của công ty tôi... Giang Minh Thành vội vàng nói. “Hai người đi đi, mệnh lệnh đóng băng tất cả hoạt động của tập đoàn Minh Thành ông, ba ngày sau tôi sẽ thu hồi” Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Ba... Ba ngày sau? Cậu chủ Lâm, có thể thu hồi vào hôm nay được không?”
Giang Minh Thành biết, ba ngày sau mới thu hồi, trong thời gian ba ngày này đủ khiến tập đoàn Minh Thành bị tổn thất không nhỏ.
Đôi mắt Lâm Thiên nheo lại, lạnh giọng nói: “Tôi nói ba ngày sau, thì là ba ngày sau, ông không có quyền mặc cả!”
Giang Minh Thành chỉ có thể gật đầu, sau đó dẫn theo con trai ông ta phẫn nộ rời đi. Sau chuyện này, bài đăng bôi nhọ Lâm Thiên do anh
Giang đăng trên diễn đàn trường, đột nhiên bị xóa sạch, rõ ràng là anh Giang tự mình xóa đi.
Còn nguyên nhân xóa đi, tất nhiên là không ai trong trường biết.
Sáng ngày hôm sau, đại học Bảo Thạnh.
Bên ngoài phòng học của Tô Bảo Nhi. “Tìm tôi có chuyện gì?” Tô Bảo Nhi liếc mắt nhìn anh
Giang trước mặt.
Gương mặt anh Giang tái nhợt, giống như không còn chút máu nào, ngón út tay trái còn quấn băng gạc. “Tô Bảo Nhi, tôi tới tìm em chia tay" Anh Giang trầm thấp nói.
Trong lòng anh Giang rất không cam lòng, nhưng anh ta không có biện pháp nào khác, nghĩ tới bối cảnh của Lâm Thiên, anh ta đã cảm thấy sợ hãi. “Cái gì? Anh tìm tôi chia tay?" Tô Bảo Nhi hoảng sợ. “Anh Giang, anh đùa giỡn gì thế, anh theo đuổi tôi lâu như vậy, bây giờ tôi đồng ý với anh rồi. Vậy mà anh lại nói chia tay với tôi sao?” Tô Bảo Nhi thở hổn hển trừng anh Giang. “Không có nguyên nhân, dù sao từ hôm nay trở đi, tôi và em sẽ không còn quan hệ gì nữa, em bảo Lâm Thiên đừng tìm tôi gây phiền phức nữa."
Sau khi anh Giang nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Trong lòng anh Giang tràn ngập không cam lòng, anh ta không dễ dàng gì mới theo đuổi được Tô Bảo Nhi, cứ thế thất bại rồi.
Nhưng nghĩ tới thân phận bối cảnh của Lâm Thiên, anh ta không cam lòng tới mấy cũng chỉ có thể chịu đựng. “Anh có lầm hay không?”
Nhìn bóng lưng anh Giang rời đi, Tô Bảo Nhi tức tới mức giậm chân.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi sửng sốt một lát, bỗng nhiên cô ấy nghĩ tới câu nói “em bảo Lâm Thiên đừng tìm tôi gây phiền phức nữa" vừa rồi của anh Giang. “Chẳng lẽ là Lâm Thiên giở trò? Nhưng mà... Sao tên kia có thể đấu lại được với anh Giang gia nghiệp rất lớn được?” Trong lòng Tô Bảo Nhi tràn ngập nghi ngờ.
Nhưng Tô Bảo Nhi nghĩ tới ngày hôm qua Lâm Thiên đến nhà tìm cô ấy, nghĩ tới Lâm Thiên để ý cô ấy, trong lòng cô ấy có cảm giác không nói nên lời.
Trong phòng học của Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng của Như Tuyết ở phía trước, đang ngẩn người.
Lúc này, bỗng nhiên Hoàng Luân vỗ bả vai Lâm Thiên: “Anh Thiên, tên khốn nạn Giang Vũ kia đã xóa bỏ bài đăng trên diễn đàn trường rồi, là anh Thiên tìm tên kia tính sổ đúng không?” “Xem như là vậy.” Lâm Thiên gật đầu. “Anh Thiên, Giang Vũ này đúng là thiếu bị đánh, anh nên bảo anh ta đăng bài xin lỗi anh ở trên diễn đàn trường, như vậy mới xả giận” Hoàng Luân nói.
Lâm Thiên chỉ cười, không nói gì.
Trải qua chuyện này, Lâm Thiên tin tưởng, anh Giang này tuyệt đối không dám đối phó mình nữa. “Đúng rồi anh Thiên, em có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ” Hoàng Luân cảm thấy nhức đầu. “Có chuyện gì cứ nói, đừng khách sáo với anh như vậy.” Lâm Thiên vỗ bả vai của Hoàng Luân. “Anh Thiên, em họ của em bị bạn gái đá, hiện giờ thắng bé đau lòng cả ngày, em có quan hệ tốt với cậu ấy, cho nên em muốn nhờ anh Thiên giúp đỡ, giáo huấn người phụ nữ hám giàu đáng ghét kia” Hoàng Luân nói. “Hả? Vì sao cô ta đá em họ của em?” Lâm Thiên hỏi. “Bởi vì cô ta ghét bỏ em họ em nghèo, tìm bạn trai có tiền” Hoàng Luân tức giận nói.
Lâm Thiên nghe thấy những lời Hoàng Luân nói, lập tức nghĩ tới Thanh Mai bạn gái cũ của anh. Cô ta cũng vì một người nhiều tiền hơn mà đá anh.
Cho nên, loại chuyện này Lâm Thiên cảm động lây. “Được, em đã mở miệng, vậy anh chắc chắn sẽ giúp em." Lâm Thiên trực tiếp gật đầu đồng ý. Buổi chiều, Lâm Thiên lái xe Lamborghini, đi tới cửa trường cao đẳng nghề và kỹ thuật Bảo Thạnh. Bởi vì cô gái kia, là sinh viên của trường cao đẳng nghề và kỹ thuật Bảo Thạnh.
Xe Lamborghini Aventador màu xanh đỗ ở cửa trường học.
Lâm Thiên nhìn ảnh chụp trên di động một lát, ảnh chụp là Hoàng Luân gửi cho Lâm Thiên, cô gái trên ảnh chụp, là bạn gái cũ của em họ Hoàng Luân.
Lâm Thiên xem ảnh chụp xong, lập tức mở cửa xuống xe, sau đó dựa vào xe Lamborghini của mình, thảnh thơi chờ đợi.
Bởi vì bạn gái cũ của em họ Hoàng Luân nhận ra
Hoàng Luân, cho nên Hoàng Luân không tới đây. Nhiệm vụ giáo huấn người phụ nữ hám giàu này, do một mình Lâm
Thiên hoàn thành.
Lúc này đang là thời gian tan học. “Oa! Xe thể thao kia thật ngầu!” “Oa, không biết đây là xe của cậu chủ nhà nào ?” “Nếu có thể ngồi vào trong chiếc xe này, muốn tôi làm gì tôi cũng nguyện ý!”
Sinh viên đi từ trong trường học ra, nhất là một số bạn học nữ. Sau khi nhìn thấy xe Lamborghini, lập tức cuồng nhiệt thét chói tai.
Cũng có không ít bạn học nữ, chủ động chạy tới gần Lâm Thiên đang dựa vào xe Lamborghini. “Anh đẹp trai, có thể đưa em về nhà được không? Trong nhà em chỉ có mình em thôi..." Một người phụ nữ xinh đẹp mắt to trang điểm đậm, có chút xinh đẹp vừa nói, vừa liếc mắt đưa tình ra ám hiệu với Lâm Thiên.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Loại hàng công cộng như cô, tôi không có hứng thú.
Người phụ nữ xinh đẹp mắt to trang điểm đậm chỉ có thể phần nộ, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Thiên đứng ở đây khoảng chừng mười phút, có không dưới mười cô gái tới gần Lâm Thiên, hơn nữa đều là người xinh đẹp.
Loại không xinh đẹp, có lẽ không có tự tin tới gần Lâm
Thiên.
Nhưng tất cả đều bị Lâm Thiên từ chối.
Lúc này, một nam một nữ đi tới cửa trường học. Người phụ nữ kia cao khoảng một mét sáu, bộ dạng khá được, nhưng không thể tính là xinh đẹp, chỉ có thể coi là tạm được.
Lâm Thiên nhìn thấy cô ta xong, lập tức lấy lại tinh thần.
Bởi vì, cô ta là mục tiêu hôm nay của Lâm Thiên, người phụ nữ hám giàu đá em họ của Hoàng Luân
Người đàn ông đứng bên người phụ nữ hám giàu này, hẳn là bạn trai mới của cô ta, bên hông còn treo một chiếc chìa khóa xe Honda, so với đàn ông nghèo mà nói, người đàn ông như vậy xem như là kẻ có tiền rồi,
Bởi vì chỗ Lâm Thiên đỗ xe, là con đường duy nhất phải qua, cho nên một nam một nữ nhanh chóng đi về nơi này.
Người phụ nữ hám giàu kia nhìn thấy xe Lamborghini, cô ta lập tức nhìn Lâm Thiên và chiếc xe thể thao của anh nhiều vài lần. “Cô gái xinh đẹp!”
Lúc cô ta đi qua bên cạnh Lâm Thiên, Lâm Thiên chủ động tiến lên, đi tới gần cô ta. Lâm Thiên vẫy chiếc chìa khóa xe Lamborghini trong tay lên, cười nói: “Không biết cô gái xinh đẹp này muốn đi đâu, tôi đưa cô một đoạn, thế nào? Xe của tôi ở ngay bên cạnh.”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, còn chỉ chiếc xe Lamborghini Aventador rất ngầu của mình.
Người đàn ông ở bên cạnh thấy Lâm Thiên tới gần bạn gái của anh ta, anh ta muốn định trực tiếp xông lên nắm lấy áo Lâm Thiên, đánh Lâm Thiên một trận.
Nhưng lúc người đàn ông này nhìn thấy xe
Lamborghini Aventador màu xanh của Lâm Thiên, anh ta ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.