Lúc trước Giang Minh Thành vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là mình chưa từng đắc tội với Lâm Thiên, vì sao Lâm Thiên lại tốn công tổn sức đóng băng tất cả hoạt động của ông ta? Thù hận phải lớn cỡ nào, mới làm như vậy?
Bây giờ, nếu Lâm Thiên bảo ông ta dẫn theo con trai tới gặp, đủ để nói lên, chắc chắn là con trai ông ta chọc giận Lâm Thiên. “Thật sự không biết tên súc sinh này đã làm gì? Vậy mà trêu chọc tới cậu chủ Lâm, khiến cậu ta huy động mọi công ty ở thành phố Bảo Thạnh đóng băng tất cả hoạt động của tập đoàn Minh Thành!” Giang Minh Thành hung dữ nói.
Giang Minh Thành rời khỏi cao ốc Tỉnh Xuyên xong, lúc này gọi điện thoại cho con trai ông ta. “Alo, cha à, có chuyện gì thế?” Ở đầu bên kia điện thoại, anh Giang có vẻ rất vui. “Lập tức cút về nhà cho cha!” Giang Minh Thành phần nộ hét to.
Trong nhà của anh Giang.
Lúc này anh Giang đã trở về trong nhà.
Nhưng mà đến bây giờ vẻ mặt anh ta vẫn mơ hồ, vì sao cha anh ta đột nhiên tức giận với anh ta ở trong điện thoại.
Còn tập đoàn Minh Thành của nhà anh ta, bị các công ty hợp tác khác ngưng hẳn hợp tác, anh Giang cũng mới nghe được từ chỗ thư ký của cha anh ta. “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Ai đang làm vậy với nhà họ Giang chúng tôi, chẳng lẽ cha tôi đắc tội nhân vật lớn nào đó?” Lúc này anh Giang cũng rất sốt ruột.
Anh Giang không phải là kẻ ngốc, anh ta không dám tưởng tượng, rốt cuộc là nhà anh ta đắc tội nhân vật lớn cỡ nào. Vậy mà có thể liên hợp với tất cả công ty ở thành phố Bảo Thạnh đóng bằng mọi hoạt động của nhà anh ta.
Phải biết rằng, nhà họ Giang anh ta ở thành phố Bảo Thạnh có uy danh không thấp. Anh Giang cũng rất sốt ruột, nếu nhà anh ta thực sự bị đóng băng tất cả hoạt động, như vậy cuộc sống giàu sang của anh ta sẽ sắp hết rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, sắc mặt Giang Minh Thành cha của anh Giang xanh mét bước nhanh vào. “Cha à, con nghe thư ký Lý nói, có người muốn đóng bằng tất cả hoạt động của tập đoàn Minh Thành chúng ta, rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?” Anh Giang vội vàng đi tới chỗ Giang Minh Thành hỏi.
Anh Giang đâu biết, cha anh ta đi tới trước mặt anh ta xong, vậy mà tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
Một cái tát này, trực tiếp đánh anh Giang mơ hồ. Lúc này gương mặt Giang Minh Thành xanh mét, mở miệng mắng anh Giang: “Đồ ranh con này, con còn hỏi cha vì sao à? Con mẹ nó, cha hỏi con vì sao lại thế này? Đi theo cha!” Giang Minh Thành tiến lên véo lỗ tai anh Giang đi ra ngoài. “Cha, đau đau đau! Cha hỏi con làm gì, con không biết mà!” Anh Giang cảm thấy rất mơ hồ. Giang Minh Thành kéo anh Giang lên xe, sau đó đi về phía cao ốc Tỉnh Xuyên.
Bên trong xe. “Cha, cha muốn dẫn con đi đâu?” Anh Giang không nhịn được hỏi. “Con đắc tội với ai, chẳng lẽ trong lòng con không rõ sao? Ông đây không dễ dàng gì mới thành lập được tập đoàn Minh Thành, có phải là con muốn cha mất trắng hay không?” Giang Minh Thành lại mở miệng mắng to. “Cha, con... Con thật sự không biết sao lại thế này, thư ký Lý nói với con là có nhân vật trâu bò nào đó, muốn đóng bằng tất cả hoạt động của tập đoàn Minh Thành chúng ta. Nhưng chuyện này đầu liên quan tới con.” Anh Giang lớn tiếng nói. “Con còn nói dối sao? Vậy mà con dám đắc tội chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh, chẳng lẽ trong lòng con không biết?" Gương mặt Giang Minh Thành xanh mét. “Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao? Cha, con thật sự không biết chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên mà, sao con có thể đắc tội anh ta được? Chắc chắn là cha nhầm rồi!” Anh Giang lớn tiếng nói,
Mới vừa nói xong câu này, bỗng nhiên anh Giang ngớ ra.
Bởi vì anh Giang đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua ở cửa nhà Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên nói với anh ta, nói mình là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, còn nói với anh Giang, chọc giận anh, hậu quả tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng. “Chẳng lẽ, cậu ta thật sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên?”
Anh Giang kinh hãi nói. Nếu Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, vậy anh ta thật sự đắc tội tập đoàn Tỉnh Xuyên. “Không! Tuyệt đối không có khả năng! Chỉ dựa vào tên nhóc này, tuyệt đối không có khả năng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên! Tuyệt đối không thể!” Anh Giang kiên định nói.
Cho tới nay, anh ta đều kiên định cho rằng, Lâm Thiên chỉ là một tên nhà nghèo. Hơn nữa trên tư liệu cá nhân của Lâm Thiên, anh ta từng đọc qua rồi, rõ ràng gia đình Lâm Thiên rất nghèo khó, hơn nữa đang học đại học. Sao có thể là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố
Bảo Thạnh được? “Không phải là tốt nhất, lát nữa gặp chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, cha sẽ hỏi rõ ràng.” Giang Minh Thành bực bội nói.
Giang Minh Thành cũng hy vọng không phải, nếu chỉ là hiểu lầm, lát nữa cởi bỏ hiểu lầm có thể mọi việc lại thuận lợi. “Cha, tuy chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên lợi hại, nhưng anh ta chỉ là chủ tịch một công ty chi nhánh, anh ta dựa vào cái gì có thể khiến cả thành phố Bảo Thạnh phải nghe lời anh ta? Anh ta dựa vào cái gì có thể liên hợp mọi người đóng bằng tất cả hoạt động của tập đoàn Minh Thành chúng ta?” Anh Giang không phục nói.
Giang Minh Thành lặc đầu: “Con có biết vị chủ tịch của Tỉnh Xuyên này còn có thân phận gì không?” “Thân phận gì a?” Anh Giang vội vàng truy hỏi.
Giang Minh Thành lắc đầu nói: “Vị chủ tịch này, là cháu ngoại của Lê Chí Thành, con nói xem thân phận này, có đủ khiến tất cả công ty ở thành phố Bảo Thạnh phải nghe lời hay không?” “Cháu... Cháu ngoại của Lê Chí Thành? Á!” Anh Giang hoảng sợ hít vào một hơi khí lạnh.
Anh Giang không nhịn được cảm thán nói: “Thật sự không ngờ tới, ở thành phố Bảo Thạnh chúng ta, vậy mà còn có một nhân vật khủng bố như thế"
Rất nhanh, xe tới cao ốc Tỉnh Xuyên.
Giang Minh Thành dẫn theo con trai ông ta anh Giang, thuận lợi tiến vào trong cao ốc Tỉnh Xuyên. Hai người được nhân viên quầy lễ tân dẫn dắt, đi thẳng tới tầng cao nhất trong cao ốc. “Hai vị, chủ tịch của chúng tôi ở bên trong
Sau khi nhân viên quầy lễ tân nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Hai người đứng ở cửa. “Con trai, nếu như thật sự hiểu lầm, vậy hiểu lầm sẽ được cởi bỏ, nhưng con phải nhớ lấy, đây là cháu ngoại của Lê Chí Thành, là người chúng ta không thể đắc tội nổi, con trăm ngàn lần đừng nói lung tung” Giang Minh Thành dặn dò anh Giang. “Cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ không nói lung tung” Anh Giang cười nói.
Anh Giang tự cảm thấy mình không đắc tội nhân vật như chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên. Anh ta nhận định đây là hiểu lầm, cho nên anh ta không sợ hãi chút nào.
Giang Minh Thành gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng ra, anh Giang theo sát phía sau.
Sau khi vào cửa, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng dáng rất trẻ tuổi, đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, chỉ để bóng lưng đối với bọn họ.
Giang Minh Thành dẫn theo con trai ông ta anh Giang, đi tới giữa "Cậu chủ Lâm, tôi là Giang Minh Thành ông chủ của tập đoàn Minh Thành, đặc biệt tới thăm hỏi cậu chủ Lâm. Giang Minh Thành cúi người chào.
Anh Giang cũng cúi người chào.
Đồng thời, hai bọn họ đều nhìn chằm chằm bóng lưng ở phía trước. Ngay sau đó, bóng lưng này chậm rãi xoay người, mặt đối diện với bọn họ. "Lâm... Lâm Thiên!”
Lúc anh Giang nhìn thấy Lâm Thiên, anh ta lập tức kinh hãi trợn to mắt, đồng thời không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Giọng nói của anh ta vì trong lòng rung động, cho nên vô cùng bén nhọn.
Trong lòng anh Giang lại lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Trời ạ, chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành, thực ra là... Lâm Thiên? "Không sai, là tôi!” Lâm Thiên nhìn chằm chăm anh Giang nói. “Tôi đã từng nói rồi, tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, xe thể thao Lamborghini là của tôi, đội Hải Thành VBA là tôi dùng tiền mời tới, chỉ tiếc anh không tin." Lâm Thiên híp mắt nói.
Lâm Thiên vừa nói, vừa đi tới trước mặt anh Giang. “Bây giờ, anh tin chưa?" “Tôi tôi tôi...
Trái tim của anh Giang thấp thỏm, vẻ mặt mờ mịt nhìn gương mặt lạnh lùng trước mặt, mờ mịt không biết làm sao, đầu óc trống rỗng như một tờ giấy trắng.
Lâm Thiên là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh? Lâm Thiên còn là cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành?
Nghĩ tới đây, anh Giang chỉ cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, lại giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Trời ạ, người mà anh ta luôn đắc tội, vậy mà có thân phận bối cảnh khủng bố cỡ này? Nghĩ như vậy, trái tim của anh Giang giống như rơi vào trong vực sâu nghìn mét.
Giang Minh Thành đứng ở một bên, nhìn thấy tình huống như vậy, ông ta đã hiểu ra, xem ra con ông ta thật sự đắc tội Lâm Thiên. “Đồ khốn nạn này, lúc trước còn nói không biết cậu chủ Lâm! Ngay cả cậu chủ Lâm mà con cũng dám đắc tội! Còn không nhanh xin lỗi cậu chủ Lâm?
Giang Minh Thành vừa mằng, vừa xông lên đạp anh
Giang một cái, trực tiếp đạp anh Giang quỳ trên đất.
Anh Giang quỳ trên đất, toàn thân run cầm cập.
Anh ta nghĩ tới thân phận bối cảnh của Lâm Thiên, còn nghĩ tới hành động việc làm của anh ta đối với Lâm Thiên lúc trước, trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, “Con còn không nói chuyện à? Cha bảo con xin lỗi! Giang Minh Thành lại đánh một cái, đánh mạnh vào gáy anh Giang. “Con... Con xin lỗi! Cậu... Cậu chủ Lâm, tôi biết sai rồi, cậu. Cậu tha cho tôi đi!” Giọng nói của anh Giang run run liên tục cầu xin tha thứ.
Anh Giang biết được thân phận bối cảnh của Lâm Thiên xong, anh ta còn dám cướp Tô Bảo Nhi với Lâm Thiên sao?
Tuyệt đối không dám
Anh ta còn dám chống lại Lâm Thiên nữa không?
Tuyệt đối không dám
Lâm Thiên nhìn anh Giang quỳ trước mặt mình. “Hôm qua tôi đã nói rồi, anh sẽ vì quyết định của anh mà hối hận, anh nhất định sẽ quỳ gối cầu xin tôi tha thứ, không phải là hôm qua anh cảm thấy rất buồn cười sao? Bây giờ tiếp tục cười đi, anh cầu xin tôi tha thứ làm gì?” Lâm Thiên lạnh giọng nói.