Một bên khác của sân thi đấu. “Chu Bình!” “Trần Vũ!” "Doãn. Doãn Khánh Minh!”
Đỗ Khang và các đồng đội khác của anh ta, sau khi nhìn thấy những người từ trên xe bus đi xuống, bọn họ đều kinh ngạc trừng to mắt.
Bọn họ thân là người yêu thích bóng rổ, bọn họ đương nhiên biết rõ ràng những người này là ai, bọn họ rất rõ, những người đang không ngừng từ trên chiếc xe bus kia đi xuống, tất cả đều là cầu thủ bóng rổ của đội Hải Thành VBA. “Anh Khang, chuyện này. Cuối cùng là như nào vậy?” Một tên tóc vàng đứng sau lưng Đỗ Khang, nuốt một ngụm nước bọt
Một người khác cũng nói: “Trên người bọn họ đều mặc đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh, chẳng lẽ. Chẳng lẽ thật sự như tháng ranh con kia nói, là do trường đại học Bảo Thạnh mời đến?
Lúc này, sắc mặt của Đỗ Khang đã rất âm trầm. "Làm sao có thể như vậy chứ? Đội Hải Thành VBA thuộc hàng top, chỉ dựa vào tháng ranh con đó, anh ta dựa vào đầu mà có có thể mời đội Hải Thành VBA đến đây?”
Đỗ Khang nghiến răng nghiến lợi nói. “Nhưng, những cầu thủ của đội Hải Thành VBA kia đều mặc đồng phục của trường đại học Bảo Thạnh. Vẻ mặt của tên tóc vàng tràn đầy khiếp sợ. “Không có nhưng nhị gì! Không có khả năng chính là không có khả năng! Câm miệng cho tôi!” Đỗ Khang hung dữ nói.
Đỗ Khang không muốn tin, cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Lúc này đây, người trên xe bus đã đi xuống, tổng cộng có sáu người, tất cả đều là cầu thủ bóng rổ của đội Hải Thành VBA.
Sau khi sáu người bọn họ xuống xe, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bọn họ đi đến trước mặt Lâm
Thiên.
Dẫn đầu là Doãn Khánh Minh, anh ta lên tiếng nói với Lâm Thiên. “Cậu chủ Lâm, tôi dẫn theo thành viên của đội Hải Thành VBA xuống, lúc trước đã báo tin cho cậu, máy bay bị delay, cho nên mới đến chậm, thật sự không cố ý “Không muộn, các anh đến rất đúng lúc.” Lâm Thiên cười nói.
Ở đây có gần 4000 sinh viên, sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, toàn trường xôn xao. “Lâm Thiên, thì ra là Lâm Thiên mời đội Hải Thành
VBA đến!” “Tôi biết ngay mà, đội Hải Thành VBA này mặc đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh chúng ta, nhất định là do Lâm Thiên mời đến, để bọn họ đại biểu cho trường chúng ta, thi đấu với học viện kỹ thuật Bảo Thạnh. "Đúng đúng đúng, nhất định là như thế" Mọi người nhất thời hiểu được. “Tôi đã nói rồi mà, cậu chủ Lâm dám đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh hạ chiến thư, nhất định là có biện pháp, thì ra đây chính là biện pháp của cậu chủ Lâm. “Trời ạ! Cậu chủ Lâm quá trâu bò rồi, thậm chí ngay cả đội Hải Thành VBA cũng có thể mời đến.”
Toàn trường đều vang lên những tiếng sợ hãi thán phục.
Trước đó tinh thần của gần 4000 sinh viên này đều suy sụp. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều giống như bị điên, trong mắt lóe lên kích động.
Trước đó bọn họ vẫn không nghĩ thông, vì sao Lâm Thiên lại dám đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để hạ chiến thư, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Lâm Thiên đang gài hàng trường đại học Bảo Thạnh.
Hiện tại rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ, Lâm Thiên rõ ràng là có chuẩn bị, rõ ràng là muốn ra mặt thay cho trường đại học Bảo Thạnh, trước đó bọn họ đã hiểu lầm Lâm Thiên,
Một bên khác.
Vẻ mặt phách lối của Đỗ Khang và các thành viên trong đội anh ta đã sớm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. “Anh Khang, đám người Doãn Khánh Minh kia chào hỏi với thằng ranh đó, chuyện này... Chuyện này rất có thể là thật, đội Hải Thành VBA chính là do thằng ranh kia mời đến. Tên tóc vàng trầm thấp nói.
Sắc mặt của bọn họ đều rất khó coi, bởi vì bọn họ không dám tưởng tượng, nếu như để bọn họ thi đấu với đội Hải Thành VBA kia, bọn họ sẽ lấy gì để thắng.
Tuy Đỗ Khang không muốn tin, nhưng giờ phút này, anh ta không thể không tin.
Lúc này, Lâm Thiên lên tiếng nói. “Bên tôi sẽ thay người, để năm người Doãn Khánh Minh ra sân, đại biểu cho trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi.”
Lâm Thiên vừa mới nói xong, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Rất nhiều sinh viên đang vây xem đều kích động đến mức mặt đỏ bừng, có đội Hải Thành VBA, trường của bọn họ sẽ dễ dàng ngược học viện kỹ thuật Bảo Thạnh.
Doãn Khánh Minh dẫn theo bốn thành viên trong đội, đi vào giữa sân.
Về phần đám người Đỗ Khang thì sắc mặt tái mét, còn sững sờ đứng đó.
Lâm Thiên nhìn thấy thế, trên mặt nở nụ cười nói với đám người Đỗ Khang. “Đỗ Khang, thời gian tạm dừng thi đấu đã kết thúc, nếu như trong phòng một phút, các anh không vào sân thi đấu, xem như các anh bỏ cuộc và nhận thua.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp giơ ngón giữa lên khinh bỉ Đỗ Khang.
Đám người Hoàng Luân cũng nhao nhao giơ ngón tay giữa với mấy người Đỗ Khang. “Các người... Các người.
Đỗ Khang tức đến mức sắc mặt tái mét, cho đến bây giờ anh ta đều không nghĩ ra, Lâm Thiên thế mà thật sự mời được đội Hải Thành VBA.
Các đồng đội sau lưng Đỗ Khang, sắc mặt bọn họ cũng trắng bệch.
Lúc này, trọng tài cũng lên tiếng nói. "Đỗ Khang, nếu như cậu không ra sân, sẽ tính là bỏ cuộc. “Đi, ra sân!” Đỗ Khang chỉ có thể cắn răng nói, dẫn theo đồng đội của mình ra sân. Đỗ Khang thân cao một mét chín, vốn dĩ là người cao nhất ở đây.
Thế nhưng sau khi đồng đội của Doãn Khánh Minh vào sân, ưu thế về chiều cao của Đỗ Khang, trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.
Sau khi đám người Đỗ Khang ra sân, tranh tài lại tiếp tục.
Còn chưa đến 15 giây, nhóm người bên phía Doãn Khánh Minh đã ghi được hai điểm.
Điểm số từ 12 : 0 biến thành 12:2. "Hay lắm!”
Gần 4000 sinh viên có mặt ở đây không ngừng hoan hộ, tiếng hoan hồ đinh tai nhức óc.
Sau đó trên sân bóng rổ diễn ra một trận đồ sát.
Đội Hải Thành VBA điên cuồng dân bóng, mà Đỗ Khang dẫn dắt học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, ngay cả một góc quả bóng cũng không chạm vào được
Bởi vì trước khi đội Hải Thành VBA ra sân, Lâm Thiên đã dặn dò đám người Doãn Khánh Minh, để bọn họ không nương tay, không cho đối phương ném trúng quả bóng nào. 12:4. 12:7.
Bóng không ngừng được ném vào, điểm số nhanh chóng đuổi kịp, lại nhanh chóng kéo giãn.
Bởi vì đội Hải Thành VBA là đội bóng rổ chuyên nghiệp, sự gắn kết giữa các thành viên trong đội, không phải là thứ mà một đội bóng nghiệp dư có thể so sánh được.
Mấy thành viên trong đội Đỗ Khang bị đánh đến mức tự ti, thậm chí đến sau cùng, bọn họ từ bỏ chống cự, không phản kháng nữa.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cho dù bọn họ có làm như thế nào, cũng chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi.
Kết thúc nửa trận, tỷ số đã lên đến 12 : 88.
Gần 4000 sinh viên đứng xem, bởi vì kích động, liên tục hò hét, lúc này đã dẫn đến khàn cả giọng.
Theo tiếng còi của trọng tài, nửa trận đấu cứ thế kết thúc.
Sau khi tiếng còi vang lên, Đỗ Khang trực tiếp ngồi trên sân bóng, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta biết mình không có khả năng đánh thắng đội Hải Thành VBA, nhưng khi chân chính tự mình thi đấu với họ, anh ta mới biết được, đối phương mạnh như thế nào, anh ta mới biết được mình nghiệp dư và vô dụng như nào. “Anh Khang, chúng ta làm sao đây?” Vẻ mặt của đồng đội Đỗ Khang tràn ngập tuyệt vọng nhìn anh ta. “Thua, chúng ta thua
Đỗ Khang co quắp ngồi trên mặt đất, liên tục lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Tuy nửa trận đấu còn lại chưa bắt đầu, nhưng dưới loại tình huống này, chơi hay không chơi, đã không có gì khác biệt.
Giờ nghỉ giữa hiệp nhanh chóng kết thúc, nửa trận đấu còn lại nhanh chóng được bắt đầu. Nửa sau của thi đấu, đương nhiên vẫn như thế, đám người Đỗ Khang cơ bản đã từ bỏ chống cự, tùy ý để đội
Hải Thành VBA dẫn bóng.
Nhìn thấy đám người Đỗ Khang bị ngược thành chó, gần 4000 sinh viên đứng xem và đám người Hoàng Luân giống như cần phải thuốc lắc.
Nửa sau của cuộc thi nhanh chóng kết thúc. Cuối cùng, điểm số dừng lại ở 12:71.
Đây là một điểm số quá kinh khủng. “Thằng rồi, thắng rồi”
Sau khi tiếng còi kết thúc vang lên, toàn bộ sân bóng vang lên những tiếng hoan hô, thật lâu không thể lắng lại.
Trước đó trường đại học Bảo Thạnh của bọn họ bị trào phúng, nhục nhã, giờ phút này, cơn giận trong lòng bọn họ được xả ra, bọn họ đương nhiên là kích động và hưng phấn.
Về phần đám người Đỗ Khang, tất cả đều co quắp ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Lâm Thiên dẫn theo đám người Hoàng Luân đi đến giữa sân, đi đến trước mặt Đỗ Khang. Đám người Hoàng Luân ngẩng đầu ưỡn ngực. Trên mặt ngập tràn sung sướng. Trước đó bọn họ vẫn luôn phải kìm nén lửa giận hiện tại đã đến lúc nở mày nở mặt rồi. "Đỗ Khang, các anh thua
Lâm Thiên nhìn Đỗ Khang đang ngồi co quáp trên mặt đất. “Không, tôi không phục, các anh dựa vào cái gì mà lại gọi người ngoài đến, còn gọi đội Hải Thành VBA tới đây, chuyện đó không công bằng, không công bằng!” Hai mắt của Đỗ Khang trừng to, liên tục gào thét, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng. “Đúng thế, các anh dựa vào việc gọi người ngoài đến!” Một đồng đội sau lưng Đỗ Khang cũng tức giận hét lên.
Lâm Thiên lắc đầu cười một tiếng: “Dựa vào đâu ư?
Dựa vào tôi có năng lực đó, nếu anh có năng lực đấy. Anh đi mời cả tá đội NBA cũng được.”
Hoàng Luân cũng hát đệm: “Đúng đấy, anh Thiên của chúng tôi có năng lực mời đội Hải Thành VBA đến đại diện, thi đấu cho chúng tôi, đây là bản lĩnh của anh Thiên!”
Đỗ Khang nhất thời nghẹn họng không trả lời được, anh ta đương nhiên biết rõ, đối phương có thể mời đội Hải Thành VBA đến, đó là bản lĩnh của người ta. “Được rồi, thực hiện lời hứa hẹn hôm qua đi.” Lâm
Thiên lấy bản thỏa thuận đã ký với Đỗ Khang ngày hôm qua ra, sau đó ném ở trước mặt Đỗ Khang.
Hôm qua bọn họ đã thỏa thuận, nếu như đám người Đỗ Khang thua, bọn họ phải quỳ trên mặt đất, xin lỗi toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.
Đỗ Khang nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận trước mặt mình, sắc mặt của anh ta tái nhợt, “Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi ư? Đừng có nằm mơ.
Đỗ Khang gầm lên một tiếng, sau đó anh ta nhặt tờ thỏa thuận dưới đất lên, điên cuồng xé rách, nhanh chóng xé nát tờ thỏa thuận.