Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 100: Bắt Đầu Ra Sân



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh sẽ đến 1 giờ chiều

Trong khoảng thời gian này, đầm người Hoàng Luân vô cùng lo lắng

Nhưng bóng dáng của đội Hải Thành VBA vẫn chưa thấy đầu

Lúc này, Đỗ Khang đi đến trước mặt Lâm Thiên, vừa cười vừa nói. “Nhóc con, đến giờ rồi, chẳng lẽ lúc này lại nói dối, đội Hải Thành VBA đang trên đường đến “Đúng vậy, bọn họ còn đang ở trên đường đến. Lâm Thiên nói.

Phụt

Những đồng đội sau lưng Đồ Khang nghe thấy thế đều che miệng cười nhạo.

Đỗ Khang xua tay nói: "Được rồi, đã đến giờ, cho dù mấy người nói dối gì cũng vô dụng, trong vòng một phút, nếu như các người không ra sân, coi như các người nhận thua

Sau khi Đỗ Khang nói xong, anh ta trực tiếp dần theo đồng đội của mình đi vào sản.

Anh Thiên, làm sao bây giờ? Hoàng Luần lo lắng nói.

Những đồng đội khác cũng vô cùng lo lắng.

Lâm Thiên suy tư một lát, sau đó nói: "Như này đi, bây giờ mọi người ra sân trước, chờ bọn họ vừa đến, anh sẽ ra hiệu tạm dừng, thay bọn họ vào. Bây giờ mọi người ra sân, không cần nghĩ đến việc giành điểm, dùng hết lực phòng thủ, đừng để cho bọn họ ghi quá nhiều điểm là được. "Cũng chỉ có cách này mà thôi." Hoàng Luân gật đầu nói. "Haizz, hy vọng bọn họ có thể đến kịp, nếu như để lỡ thời gian, hôm nay xong đời." Những đồng đội khác đều lộ ra vẻ lo lắng. “Lũ ngu ngốc thích làm màu, chỉ còn 30 giây nữa, nếu như mấy người còn không ra sân, coi như thua cuộc.” Đỗ Khang ở trong sân hô to. "Anh Đỗ, em thấy bọn họ bị dọa đến mức không dám ra sân. "Ha ha ha!"

Mấy đồng đội sau lưng Đỗ Khang đều cười phá lên.

Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, sắc mặt Lâm Thiên âm trầm. “Tôi bảo đảm với anh, hiện tại các anh đang cười vui vẻ bao nhiêu, chờ một lúc nữa sẽ khóc khó coi bấy nhiêu. Lâm Thiên cười híp mắt nói.

Đám người Hoàng Luân nghe thấy thế, sắc mặt cũng rất khó coi. “Đi, chúng ta lên sân trước. Sau khi nói xong, Hoàng Luân dẫn theo đội bóng rổ, ra sân thi đấu.

Nhóm sinh viên trường đại học Bảo Thạnh nhìn thấy đám người Hoàng Luân ra sân, tất cả đều lộ ra lo lắng. “Lần trước bọn họ thua thảm bại như vậy, lần này thi đầu thế nào đây, đầu thể thắng nổi học viện kỹ thuật Bảo Thanh chứ." "Đúng thế, tôi cảm thấy đây là cuộc tranh tài căn bản không có phần thắng nào, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao Lâm Thiên lại chạy đến học viện kỹ thuật Bảo Thạnh gửi thư khiêu chiến

Rất nhiều bạn học đều không hiểu.

Cũng có bạn học nói: "Nếu Lâm Thiên đã dám gửi thư khiêu chiến, có lẽ anh ấy có cách của mình, ngộ nhỡ sau khi bọn họ ra sân, lại có thể thi đấu thắng thì sao? Hiện tại kết luận còn quá sớm, chờ cuộc thi bắt đầu rồi nói."

Trong sân thi đấu. "Lũ ranh con ngu ngốc, nếu các người đã dám hạ chiến thư, ông đây đành phải dạy cho các người một bài học. Đỗ Khang giễu cợt. "Ha ha ha!"

Những đồng đội phía sau Đỗ Khang đều cười to, rất quái dị, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết. “Các người... Các người ...

Đám người Hoàng Luân nghe thấy như thế, đều tức đến mức sắc mặt tái mét. "Sao thế? Không phục à? Không phục thì thắng chúng tôi đi!” Đỗ Khang đem ngón tay cái hướng xuống dưới, làm ra động tác khinh bỉ.



Sau khi Đỗ Khang nói xong, trọng tài cũng chính thức thổi còi, trong chớp mắt, cuộc thi đấu đã bắt đầu.

Đám người Hoàng Luân bị tức không nhẹ, đương nhiên là dồn hết sức lực ra ứng chiến.

Nhưng thực lực hai bên cách nhau rất xa, tuy đám người Hoàng Luân đã cố gắng phòng thủ, thế nhưng năng lực tấn công của Đỗ Khang rất mạnh.

Cuộc tranh tài vừa mới bắt đầu được một phút đồng hồ, Đỗ Khang đã dành được hai điểm, đảo mắt một cái, Đỗ Khang đã ném được một quả ba điểm.

Sau khi tranh tài diễn ra được năm phút, điểm số đã là 12:0.

Gần 4000 sinh viên trường đại học Bảo Thạnh theo dõi cuộc tranh tài, lúc này, sắc mặt của bọn họ rất khó coi. “Thua rồi, thua rồi, cứ tiếp tục như thế này, trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta nhất định sẽ thua. “Tôi còn cho rằng, Lâm Thiên dám đi đưa thư khiêu chiến, là nằm chắc phần thắng trong tay, có tuyệt chiêu gì đó, kết quả lại như thế. “Nếu không nằm chắc, sẽ anh ta phải đi đưa thư khiêu chiến làm gì? Đó chẳng phải là làm hại trường đại học Bảo Thạnh chúng ta à? Từ hôm nay trở đi, chỉ sợ trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta hoàn toàn không ngóc đầu lên được.

Nếu như trước khi cuộc thi bắt đầu, còn có một bộ phận sinh viên vì Lâm Thiên, cho nên vẫn ôm hy vọng với trận đấu này.

Như vậy, đến lúc này đây, nhìn số liệu tranh tài cho đến bây giờ, toàn bộ hy vọng, ảo tưởng của bọn họ, tất cả đều vỡ vụn, sinh viên không ngừng la ó.

Rất nhiều người đang âm thầm trách Lâm Thiên, trách Lâm Thiên không nên đi gửi thư khiêu chiến, bởi vì bọn họ căn bản không có khả năng thắng đối phương, lại còn đi khiêu chiến, đây không phải là tự ngược mình à?

Trên sân thi đấu, đám người Hoàng Luân cũng không chịu nổi. Lại bị Đỗ Khang ném trúng một quả bóng "Ha ha ha!"

Các thành viên trong đội Đỗ Khang đều cười to, còn có người huýt sáo, thậm chí còn có người làm ra hành động khinh bỉ.

Đám người Hoàng Luân nhìn thấy tình cảnh này, đương nhiên vừa tức vừa giận, nhưng bọn họ lại chẳng làm gì, dù sao thì thắng làm vua, thua làm giặc, bọn họ đã rơi vào thế yếu. “Tạm dừng!”

Lúc này Lâm Thiên thay Hoàng Luân, cho xin tạm dừng.

Dù sao tranh tài có hai cơ hội xin tạm dừng, không thể lãng phí, Lâm Thiên muốn lợi dụng thời gian tạm dừng để kéo dài thêm thời gian.

Đám người Hoàng Luân quay lại phía sau Lâm Thiên. “Anh Thiên, nếu hôm nay bọn họ không đến, chỉ sợ chúng ta thua rồi.” Hoàng Luân lo lắng nói. “Đúng thế. Những đồng đội khác đều rất lo lắng.

Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Ở phía đối diện, lúc này Đỗ Khang đang cười với Lâm Thiên, giơ ngón tay giữa lên, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.

Giờ phút này, 4000 sinh viên đang đứng xem cũng xôn

Bầu không khí rất ngột ngạt.

Cho dù là Lâm Thiên, trong lòng anh cũng bối rối, bởi vì Lâm Thiên biết, nếu như đội Hải Thành VBA còn không đến, hôm nay bọn họ sẽ thất bại. "Tit tit!"



Đúng vào lúc này, một chiếc xe bus chạy nhanh vào sân bóng, đám người vây xem nghe thấy xe bus ấn còi, nhao nhao mở đường. "Chiếc xe bus này ở đâu ra thế?” "Đúng đấy, làm sao xe bus lại chạy đến đây?”

Sinh viên đứng xem đều nhìn chằm chằm vào xe bus, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc

Đột nhiên xuất hiện một chiếc xe bus, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cuối cùng xe bus đồ ở một bên trên sân thi đấu, cửa xe mở ra.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào xe bus, muốn biết trên xe rốt cuộc có người nào.

Lúc này một bóng dáng cao lớn từ trên xe bus đi xuống.

Người này thân cao khoảng hai mét, thân hình cao lớn. “Người này sao giống Chu Bình của đội Hải Thành VBA thế nhỉ?” “Con mẹ nó, cái gì gọi là giống, đó. Đó chính là Chu Bình của đội Hải Thành VBA đấy, đây là nhân vật mà tôi chỉ có thể thấy được trên tivi, làm sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?”

Đám sinh viên vây xem, có người nhận ra được người xuống xe. “Mau nhìn bộ đồng phục mà anh ấy đang mặc đi!” Có người khiếp sợ nói.

Mọi người tập trung nhìn vào, trên người Chu Bình này mặc đồng phục bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh, phía trên con có mấy chữ “trường đại học Bảo Thạnh” rất to, rất chơi mất "Con mẹ nó, làm sao anh ấy lại đến trường đại học Bảo Thạnh, còn mặc đồng phục của đội bóng rổ trường chúng ta nữa!”

Mọi người không nhịn được kêu lên, đây chính là thành viên nòng cốt của đội Hải Thành VBA, thế mà lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Tiếng khiếp sợ truyền khắp mọi nơi, khiến cho những người không biết Chu Bình cũng hiểu, đây là thành viên trong đội Hải Thành VBA

Đúng vào lúc này, người thứ hai từ trên xe cũng bước xuống, người này thân cao hai mét mốt, trong mắt mọi người, đây thật đúng là người khổng lồ. “Trần Vũ, đây là Trần Vũ của đội Hải Thành VBA, trời ạ, lại là một thành viên của đội Hải Thành VBA nữa.”

Có người nhận ra người vừa đi xuống. “Quần áo mà anh ấy đang mặc, vẫn là đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh chúng ta!”

Lúc này, người thứ ba đi xuống. “Doãn Khánh Minh! Con mẹ nó, đây là Doãn Khánh

Minh, đây thật đúng là Doãn Khánh Minh!” “Không nghĩ tới, tôi thế mà có thể tận mắt nhìn thấy Doãn Khánh Minh!” “Tôi không nằm mơ đấy chứ?"

Theo Doãn Khánh Minh xuống xe, toàn trường đều sôi trào.

Tuy ở đây có nhiều người rất không hiểu về bóng rổ, nhưng có rất nhiều người đã từng nghe qua cái tên Doãn Khánh Minh này. “Trời ạ, ngay cả Doãn Khánh Minh cũng đến đây, hơn nữa còn mặc đồng phục của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thanh chúng ta! Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?

Trong lúc mọi người đang sôi trào, trên xe bus vẫn còn những cầu thủ bóng rổ của đội Hải Thành VBA lần lượt đi xuống

Một bên khác. “Wow, là Chu Bình, Trần Vũ, Doãn Khánh Minh, rốt cuộc đội Hải Thành VBA đã đến rồi!” Hoàng Luân kích động đến mức muốn nhảy dựng lên. “Đội Hải Thành VBA thật sự đến rồi!” Những đồng đội khác của Hoàng Luân đều kích động kêu to. Đối với bọn họ mà nói, lúc này bọn họ được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, quan trọng hơn, đây chính là cứu tinh của bọn họ. “Rốt cuộc cũng đã đến

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy đội Hải Thành VBA đến, bên môi anh nở một nụ cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv