Lê Hiếu Nhật nhìn bộ dạng mềm yếu đáng thương này của cô thì chút tức giận còn lại cũng không phát ra được, anh khẽ hừ một tiếng, vòng qua đầu xe đến ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ rời khỏi bãi đỗ xe.
“Này, tôi và anh ta không quen biết, tôi làm gì khiến anh tức giận?” Kiều Minh Anh thấy anh không nói lời nào, nhưng biểu cảm đã dịu lại một chút, cô nhìn chằm chằm vào anh nói.
Lê Hiếu Nhật cũng không trả lời, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Kiều Minh Anh bĩu môi, tiếp tục nói: “Vụ án hợp tác cứ như vậy hủy bỏ anh không thấy đau lòng sao, nếu không tôi sẽ liên hệ lại để đàm phán một lần nữa?”
Lê Hiếu Nhật vẫn phớt lờ cô, bình tĩnh lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Này, Lê Hiếu Nhật, từ lúc nào anh trở nên giống một bà lão động một chút lại tức giận nhíu mày như vây, cũng không phải anh bị xem như hàng hóa anh tức giận làm gì?” Kiều Minh Anh phát hỏa, không biết nói gì với dáng vẻ kiêu ngạo của Lê Hiếu Nhật, cô cũng không nợ tiền anh, ngược lại mỗi tháng anh còn phải trả tiền lương cho cô, muốn tức giận cũng phải là cô tức giận mới phải.
“Dừng xe, tôi đi tìm Thần Ngôn, đồng ý cho anh ta theo đuổi.” Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm vào anh, làm tư thế giống như nếu anh không dừng xe tôi liền nhảy xuống.
Thật sự nghĩ là cô không có cách nào khác đúng không?
Lê Hiếu Nhật rốt cục cũng có phản ứng, quay đầu hung hăng lườm cô một cái, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo: “Em dám!”
“Sao tôi lại không dám?” Kiều Minh Anh lườm lại.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi tỏ vẻ hơi khó chịu, đưa tay sờ sờ vào cái cổ của mình.
Kiều Minh Anh bình tĩnh lại, nghĩ hình như mình có hơi quá, không khỏi rụt cổ một cái, liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lê Hiếu Nhật, khẽ cắn môi nói: “Này, cái kia, vừa rồi rất cám ơn anh.”
Lê Hiếu Nhật khẽ hừ một tiếng, biết câu cám ơn này của cô không chỉ là vừa rồi kéo cô một cái mà cám ơn lúc ở nhà hàng ngoài trời kia.
Đổi lại là người bình thường, phản ứng của Lê Hiếu Nhật có lẽ sẽ không lớn như thế, thế nhưng Thần Ngôn mang đến cho anh một cảm giác không hề giống với người bình thường, đây là trực giác của một người đàn ông, anh ta đối với Kiều Minh Anh chắc chắn không phải chỉ nói suông.
“Sau này không được phép gặp lại anh ta.”
Sau khi Lê Hiếu Nhật đưa Kiều Minh Anh chỗ ở thì nhận được điện thoại của Đặng Chiến gọi tới: “Anh, tại sao anh lại có thể đem vụ án hợp tác kia nói hủy liền hủy luôn, có thể đừng tùy hứng như vậy được không?”
Vụ án hợp tác này trị giá trăm triệu đô la, cứ như vậy nói không cần là không cần sao?
“Thế nào, muốn đưa cho cậu sao?” Giọng nói Lê Hiếu Nhật lạnh lùng và thờ ơ, đừng nói là một vụ án hợp tác, các vụ án hợp tác với công ty kia trong tương lai cũng sẽ không bao giờ còn nữa.
“Anh đừng như vậy, tôi để ý nhưng thật ra là quan tâm đến anh, vì sao anh lại từ bỏ vụ án kia?”
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Lê Hiếu Nhật truyền đến: “Giữa vụ án hợp tác và người phụ nữ cậu yêu, cậu chỉ có thể chọn một, cậu chọn cái nào?”
Vừa nói xong câu này Lê Hiếu Nhật liền cúp điện thoại, Đặng Chiến trợn tròn mắt, cái gì gọi là giữa vụ án hợp tác và người yêu chỉ có thể chọn một?
“Thành Nghiêm, cậu có hiểu ý anh chúng ta muốn nói là gì không?” Đặng Chiến sững sờ hỏi, anh nghĩ mãi cũng không thể hiểu được giữa vụ án hợp tác và người yêu có xung đột gì?
Đầu óc của Tô Thành Nghiêm tốt hơn so với Đặng Chiến rất nhiều, trong nháy mắt liền biết người phụ nữ anh yêu trong miệng Lê Hiếu Nhật chắc chắn là Kiều Minh Anh.
“Xem ra, đối tác của vụ hợp tác kia đã đắc tội với Kiều Minh Anh.” Tô Thành Nghiêm sờ cằm nói: “Anh của chúng ta bao che khuyết điểm đến mức nào cậu còn không rõ sao?”
Sự bao che khuyết điểm của Lê Hiếu Nhật rất rõ ràng, đối với Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm cũng rất thiên vị, nhưng mà dính đến Kiều Minh Anh, hai người bọn họ cũng phải quỳ gối!
“Vậy cậu nói xem anh trai của chúng ta có thể kết hôn với Kiều Minh Anh không?”
Tô Thành Nghiêm lắc đầu: “Suy nghĩ của anh ấy, ai có thể thấu hiểu được.”
Không ai gượng ép được Lê Hiếu Nhật, hiện giờ bọn họ đang rất tò mò, vị trí bà Lê cuối cùng sẽ rơi vào nhà ai.
Lê Hiếu Nhật lái xe trở về trang viên, chị Lâm thấy anh trở về thì vội vàng ra đón: “Cậu chủ, có cần chuẩn bị đồ ăn khuya không?”
Lê Hiếu Nhật nhẹ gật đầu, cởi áo khoác ném cho chị Lâm, sau đó đi lên lầu.
“Lê Tiến Dũng.” Anh đi vào thư phòng, kêu lên.
“Cậu chủ.”
“Tôi muốn tất cả các thông tin của người này.” Lê Hiếu Nhật tiện tay ném tấm danh thiếp của Thần Ngôn qua, ánh mắt sâu xa…
“Vâng.” Lê Tiến Dũng cầm tấm danh thiếp trên bàn, đem cái tên này ghi nhớ trong đầu, sau đó che giấu bóng dáng, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lê Hiếu Nhật.
Quyển sách dưới tay anh đã hơi cũ và ố vàng, bên trong kẹp một bức ảnh.
Đến giữa trưa, Kiều Minh Anh không quên cuộc hẹn với Lê Hiếu Nhật, đem bản thiết kế phác thảo gần như đã vẽ xong đang đặt ở trên bàn cất vào trong ngăn kéo, thu dọn lại đồ đạc trên bàn, Phan Tuệ Nhi và Hồ Yên không biết khi nào thì đi, Kiều Minh Anh cũng không chú ý tới.
Sau khi cô rời đi không được bao lâu liền có một bóng người đi từ cửa phòng làm việc tới, đến bên bàn làm việc của Kiều Minh Anh tìm kiếm, một lúc sau liền tìm ra mấy tờ giấy, chính là thiết kế phác thảo mà Kiều Minh Anh vừa vẽ xong.
Kiều Minh Anh không biết bản thiết kế phác thảo của mình phí nguyên một buổi sáng dùng các tế bào não vẽ ra lại bị lấy đi, cô đang đi về phía nhà hàng Hoàng Thịnh.
Mới đến cổng Hoàng Thịnh, Kiều Minh Anh đang muốn đi vào liền bị một nguồn sức mạnh đẩy sang một bên, chóp mũi ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, cả người không ngừng lui sang một bên một cách mất kiểm soát, một đôi tay đột nhiên chống phía sau cô, giúp cô ổn định, không để cô đụng vào bức tường kính phía sau.
“Thật là khéo, lại gặp mặt.” Một giọng nói điềm đạm vang lên bên tai, Kiều Minh Anh quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Thần Ngôn, lập tức lui ra phía sau mấy bước.
“Anh sẽ không phải kẻ cuồng theo dõi chứ?” Kiều Minh Anh giật giật khóe môi, nhìn anh từ trên xuống dưới, khéo đến mức nào mới có thể gặp lại nhiều lần như vậy, hơn nữa mỗi lần đều là lúc sa sút của cô.
Khóe miệng Thần Ngôn mỉm cười, từ sau khi nhìn thấy Kiều Minh Anh đến bây giờ, anh đã không dưới một lần nghi ngờ mình có phải thay đổi rồi hay không, đầu tiên là nói anh đồng tính, bây giờ còn nói anh cuồng theo dõi.
“Ha ha, anh, anh cũng có lúc như vậy sao.” Thùy Linh từ phía sau Thần Ngôn nhô đầu ra cười híp mắt nhìn Kiều Minh Anh: “Chị tên là Kiều Minh Anh đúng không? Em đã nghe anh trai nói qua về chị, em là Thùy Lình, Thần Thùy Linh.” Thùy Linh hào phóng duỗi tay mình ra và nói.
Đối với Thùy Linh, Kiều Minh Anh lại rất ấn tượng, cô gái dám đánh đại thiếu gia Đặng Chiến một trận, thế là đưa tay ra nắm lấy tay của Thùy Linh, mỉm cười nói: “Xin chào!”
“Chị Minh Anh, anh trai em muốn theo đuổi chị, chị đồng ý chưa?” Thùy Linh như rất thân thiết, sau khi bắt tay với Kiều Minh Anh liền thân mật kéo cánh tay Kiều Minh Anh, nháy mắt mấy cái với Thần Ngôn.
Ánh mắt Thần Ngôn cảnh cáo nhìn cô một chút, nhếch môi.
“Tôi giống kiểu người không có đầu óc sao?” Kiều Minh Anh nhìn Thần Ngôn một chút, hướng Thùy Linh cười cười: “Hôm nào nói chuyện sau, bây giờ tôi còn có việc.”
“Cô muốn đi ăn cơm sao?”
Kiều Minh Anh gật gật đầu: “Có người đang chờ tôi.”
Lần này Lê Hiếu Nhật chọn không phải là phòng riêng mà là nhà hàng, Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm cũng có mặt.
“Kiều Minh Anh, bên này.” Ở trước mặt mọi người lớn tiếng ồn ào vẫy tay như vậy ngoại trừ Đặng Chiến thì không có ai khác, Lê Hiếu Nhật và Tô Thành Nghiêm đối với hành động này đã thành thói quen, im lặng nhìn sang chỗ khác không nói gì.
Cảm nhận được những ánh mắt trong nhà hàng đang nhìn tới, Kiều Minh Anh vội vàng cúi đầu, đi đến trước mặt bọn họ, có bốn chỗ ngồi, chỉ có ghế bên cạnh Lê Hiếu Nhật là còn trống, Kiều Minh Anh dĩ nhiên là ngồi xuống.