Kiều Minh Anh đang cúi đầu chơi điện thoại di động, không biết chuyện gì xảy ra trên người mình, rất nhanh nở một nụ cười đối mặt với Thần Ngôn, chỗ ngồi của Thần Ngôn vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài bức tường bằng kính, nhìn đôi mắt Kiều Minh Anh đang bị choáng váng, lắc đầu để cho bộ não của mình tỉnh táo một chút, nói: “Tôi cùng Lê tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
Lê Hiếu Nhật đang muốn bổ sung, đột nhiên cảm thấy dưới chân đau xót, quay đầu liền thấy vẻ mặt hung dữ của Kiều Minh Anh đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như nói, nếu như anh dám nói lung tung tôi liền ném anh từ đây xuống.
Anh nheo mắt, liếc nhìn Thần Ngôn rồi trở lại trên người Kiều Minh Anh, không thể hiểu được con mắt đó mang theo ý nghĩa gì.
Thần Ngôn gật đầu, nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời càng ngày càng nở rộ: “Nếu đã như vậy, Lê tổng cũng không ngại chuyện tôi theo đuổi cô Kiều Minh Anh chứ?”
Cái gì? Kiều Minh Anh trợn tròn mắt, vừa rồi cô không nghe lầm chứ? Đây nghĩa là muốn thọc gậy bánh xe sao?
Không thể không nói, Kiều Minh Anh, IQ của ngươi thật sự cần được bổ túc thêm.
Nhiệt độ trên người Lê Hiếu Nhật lập tức lạnh xuống lan rộng ra ngoài, tỏa ra từng cơn ớn lạnh, con ngươi đen nhánh lạnh như băng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cúc áo thạch anh, hững hờ nhìn Thần Ngôn: “Thần tổng thật thích nói đùa.”
Thần Ngôn vẫn nghiêm chỉnh, khóe môi mang theo nụ cười ưu nhã như cũ, ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh Anh: “Đây không phải là nói đùa, trên người cô Kiều Minh Anh thực sự có sức hút đặc biệt hấp dẫn tôi, nếu như Lê tổng sẵn lòng giới thiệu, Thần Ngôn sẽ đem lợi ích lớn nhất tặng cho Lê tổng.”
Toàn thân Kiều Minh Anh khẽ run lên, rõ ràng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Lê Hiếu Nhật càng lạnh hơn, khí thế khiến cho người ta cảm thấy thần phục, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại còn cười, cười đến lạnh lùng cao quý, không thèm để Thần Ngôn vào trong mắt.
“Thật ngại quá, nếu như Thần tổng thật sự cảm thấy cô đơn trống vắng Lệ mỗ có thể giới thiệu cho anh mấy anh chàng đẹp trai, nhưng là người của tôi, Thần tổng vẫn là nên cất kỹ cái suy nghĩ đó đi, lần hợp tác này vẫn là hủy bỏ thì hơn.” Lê Hiếu Nhật đứng lên, lạnh lùng nói sau đó kéo tay Kiều Minh Anh đi về phía trước.
Thần Ngôn sững sờ, nụ cười ưu nhã trên mặt đóng băng:”Lê tổng, giá trị của vụ án hợp tác lần này chắc hẳn anh biết rất rõ, chẳng nhẽ không nên suy nghĩ lại một chút sao?”
“Chút tiền ấy Lê Hiếu Nhật tôi cũng không để vào trong mắt, người phụ nữ của tôi, một vụ án của anh như vậy đã muốn lấy đi?” Lê Hiếu Nhật giễu cợt nhìn Thần Ngôn một chút, sau đó kéo Kiều Minh Anh ra khỏi nhà hàng ngoài trời.
Phá án?
Thế này càng thú vị hơn, Thần Ngôn đột nhiên lộ ra một nụ cười khiến người ta không thể tưởng tượng được, làm cho người ta nhìn không thấu.
Sau khi Lê Hiếu Nhật đưa Kiều Minh Anh đi ra khỏi thang máy vẫn chưa quay lại xe, mà là nắm tay Kiều Minh Anh tâm trạng đang không tốt đi trên đường cái, lúc này cũng chỉ mới hơn tám giờ, trên đường có không ít người, đa số đều là các cặp đôi đang yêu nhau, ngọt ngào dính lấy nhau, thật là hành hạ những người độc thân.
Khuôn mặt Kiều Minh Anh đang vì câu nói ‘người phụ nữ của tôi’ của Lê Hiếu Nhật mà chưa hạ được nhiệt, cái trán đỏ bừng giống như một trái đào chín mê hoặc, trái tim như bỏ con thỏ vào trong, nhảy nhót không ngừng.
Vừa rồi cô còn lo lắng Lê Hiếu Nhật sẽ đồng ý, giống như coi cô là một thứ hàng hóa để đưa đi, thế nhưng lúc Lê Hiếu Nhật nói ra những lời kia, trái tim của cô liền dần bình tĩnh trở lại.
Tê… Kiều Minh Anh hít một hơi khí lạnh, Lê Hiếu Nhật nắm lấy cổ tay cô quá mạnh, khiến cô bị đau không thể không nhíu mày, xem ra cổ tay của mình chắc là đang bị đỏ lên.
“Lê Hiếu Nhật, anh làm tôi bị đau.” Kiều Minh Anh nhẹ nhàng nói, cô có thể cảm nhận được tâm trạng đang tức giận của anh, cho nên, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng không vì bị đau mà nổi nóng.
Lê Hiếu Nhật nghe được câu nói này của cô bỗng nhiên dừng bước lại, Kiều Minh Anh bị anh kéo tới trước mặt, bị ép đối diện với cặp mắt tối đên kia: “Thế nào, hối hận vừa rồi không đáp ứng để cho người đàn ông kia theo đuổi, cùng tôi ra ngoài?”
Hơi thở của Kiều Minh Anh hơi ngưng lại, nước mắt lóe lên, vô ý thức lắc đầu.
“Em có phải kẻ ngốc không, chẳng nhẽ vừa rồi anh ta coi em giống như một món đồ vật mà em không tức giận?” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn cô, buông tay giữ lấy bả vai cô, nhìn cô một cái sau đó quay người rời đi, tốc độ của anh rất nhanh, Kiều Minh Anh thậm chí không có thời gian để ngăn anh lại, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn mảnh khảnh của anh dần dần rời xa mình.
Một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng cô, một lần nữa bị bỏ rơi.
Kiều Minh Anh thật sự rất ghét cảm giác này, thật giống như lúc trước mẹ cô rời đi, cũng không hề quay đầu lại, rời khỏi tầm mắt của cô, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Cô khụt khịt mũi, đôi mắt cô đơn cụp xuống từ từ đi về phía trước, giống như một con mèo bị chủ nhân bỏ rơi đi lang thang trên đường.
Gió đêm hơi lạnh, Kiều Minh Anh vô thức ôm chặt cánh tay, xoa xoa mũi, bỗng nhiên trên vai cô có thêm một chiếc áo vest, cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt của Thần Ngôn thì sự mừng rỡ trong lòng chớp mắt một cái liền tiêu tan.
“Là anh sao?” Kiều Minh Anh giật giật khóe môi, nhưng lần này ngay cả nụ cười chính thức mà cô am hiểu nhất cũng không thể cười được.
Thần Ngôn đem áo khoác choàng lên người Kiều Minh Anh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo trắng sạch sẽ và ấm áp, trên mặt là nụ cười ôn hòa: “Vừa rồi thật xin lỗi, tôi không hề có ý đem cô trở thành hàng hóa để trao đổi.”
“Không sao, dù sao chúng ta cũng không quen nhau, anh nói gì tôi cũng sẽ không để ý.” Kiều Minh Anh lắc đầu, thật sự cô không hề để ý chút nào, bởi vì cô và Thần Ngôn cũng không phải quá quen thuộc.
Thần Ngôn khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói câu em vẫn giống như trước đây.
“Anh nói cái gì?” Kiều Minh Anh nghe không rõ, nghi ngờ nhìn anh.
Thần Ngôn lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là thật sự tôi muôn theo đuổi cô, cô có thể suy nghĩ một chút được không? Người đàn ông tốt như tôi, bật đèn pha tìm khắp nơi cũng chưa chắc đã tìm được.”
“Thật có lỗi, tôi không có hứng thú như vậy.” Kiều Minh Anh nhanh chóng đem áo khoác cởi ra trả lại cho Thần Ngôn, cách xa anh ra một chút.
“Đã nói tôi không phải cùng…” Thần Ngôn nhận lấy chiếc áo khoác, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lại gần Kiều Minh Anh mấy bước, lại bị cô né tránh.
Kiều Minh Anh gần như đi đến giữa đường, không chú ý bước hụt lên bậc thang một bước.
Thần Ngôn giật mình muốn đưa tay kéo lại nhưng một người khác đã nhanh hơn, giữ chặt cánh tay của Kiều Minh Anh kéo cô vào trong ngực, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể xxem nhẹ.
“Lê tổng, thật là trùng hợp lại gặp được nhau.” Thần Ngôn nheo đôi mắt màu hổ phách kia, bình thường không thể nhận ra được nhưng bây giờ đèn đường chiếu sáng làm cho đôi mắt kia trở nên cực kỳ rõ ràng, muốn không nhận ra cũng không được.
Lê Hiếu Nhật cũng không trả lời, ôm eo Kiều Minh Anh sải bước rời đi.
Trải qua chuyện lần trước làm sao anh còn có thể bỏ rơi Kiều Minh Anh, đi được nửa đường anh liền vòng trở lại thì thấy cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, người phụ nữ ngu ngốc này có phải không có anh thì nhất định xảy ra chuyện hay không?
Thật sự là cái gì cũng không thể, chỉ có ngu xuẩn là có thể.
“Không phải anh đã đi rồi sao?” Kiều Minh Anh bị Lê Hiếu Nhật ôm thẳng đến bãi đỗ xe, bị anh nhét vào ghế phụ, sắc mặt anh cũng không hề có chút nào dịu lại, lúc cô hỏi câu hỏi này giọng nói có hơi rụt rè, giống như sợ anh sẽ tức giận.