Kiều Chấn Huy nhìn về phía tiếng động phát ra thì liền trông thấy một đứa bé nhỏ nhắn đứng cạnh một người phụ nữ mặc đồ bó sát màu đen, trên tay cậu cầm một cây súng lục nini màu bạc, cậu nhẹ nhàng lau nó một cách nâng niu.
Phát súng kia… là do thằng nhóc đó bắn sao?!
“Các người là ai?” Kiều Chấn Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo, ông ta cảm thấy cậu nhóc trông quen vô cùng, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi.
“Ông ta không biết tôi là ai? Chị Thất, tin tức ở thành phố A này truyền chậm vậy sao?” Kiều Tiểu Bảo ngoái đầu nhìn Dạ Thất, khuôn mặt hiện rõ vẻ khinh thường.
Dạ Thất mỉm cười đáp: “Tất nhiên là không phải rồi, là tại lão già này thiếu hiểu biết mới không biết đến cậu Kiều Tiểu Bảo thôi.”
“Đúng vậy, một cậu bé đẹp trai tuấn tú như tôi có ai mà không biết đến chứ?” Khóe môi Kiều Tiểu Bảo khẽ nhếch lên, đôi mắt to tròn như bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết, lóe lên từng tia sáng sắc lạnh chiếu thẳng về phía Kiều Chấn Huy. Kiều Tiểu Bảo quay mặt lại, lúc này Kiều Chấn Huy cũng thấy rõ khuôn mặt cậu.
Khuôn mặt này… giống y hệt Lê Hiếu Nhật, chẳng lẽ đứa bé này là con của Lê Hiếu Nhật? Lúc này thì Kiều Chấn Huy mới nhớ đến bản tin tối qua ông đã xem, con của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật, tên là… Kiều Quân Minh…
“Ở đâu?” Chợt có giọng nói vang lên từ phía sau, Kiều Chấn Huy lập tức ngoái đầu lại nhìn, những người kia vậy mà đã đuổi tới nơi rồi. Kiều Chấn Huy không kịp nghĩ thêm gì, ông ta vội vàng xuống xe, mắt nhìn cánh cổng đang khép chặt kia, cánh cổng cao cỡ bằng chiều cao của ba người trưởng thành gộp lại, ra ngoài là điều bất khả thi.
Chỉ còn một cách duy nhất. Kiều Chấn Huy xoay người lại nhìn về phía Kiều Tiểu Bảo đang đứng, ánh mắt độc ác, ông ta đã hoàn toàn quên mất lúc nãy ai là người bắn thủng lốp xe, ông mau chóng chạy về phía cậu, mặt mày hung dữ. Chết mà kéo theo con trai của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật chôn cùng được thì cũng không uổng. Có lẽ ông ta hoàn toàn coi khinh Dạ Thất đang đứng cạnh cậu. Ông ta còn chưa tới gần thì đã bị Dạ Thất lấy một cây súng nã ngay vào bụng, Kiều Tiểu Bảo lại nói không thể để ông ta chết dễ vậy được.
Bước chân của Kiều Chấn Huy chợt ngừng lại, vết thương ở bụng chảy máu liên tục, ông ta cúi đầu nhìn, cây súng trong tay cũng rơi xuống đất, rồi ông ta đau đớn quỳ rạp xuống.
“Chị Thất, phụ nữ mà bạo lực quá thì sau này không lấy được chồng đâu.” Kiều Tiểu Bảo thở dài lắc đầu ra vẻ nuối tiếc, song sâu trong mắt cậu bé lại không hề mang chút tiếc nuối nào, có chăng chỉ là vẻ hả hê trước nỗi đau người khác.
“Không phải cậu nuôi tôi được sao? Vậy thì tôi còn cưới chồng làm gì chứ?” Dạ Thất ngoái đầu nhìn cậu rồi ra vẻ ngầu thổi thổi đầu súng, sau đó bỏ súng về chỗ cũ.
Kiều Chấn Huy há miệng thở hổn hển, ông ta ngẩng đầu nhìn Dạ Thất với vẻ khó tin, ngay lúc ông ta nhìn lên lại đúng lúc Dạ Thất quay đầu đi để lộ phần cổ, trên cổ cô có một chữ cái giống hệt ký hiệu trên Bí Giới.
“Cô… cô là người của nhà họ Liễu.”
Trong lòng chợt lóe lên một tia hy vọng, mắt nhìn chăm chăm vào hình xăm trên cổ Dạ Thất, niềm ngạc nhiên vui sướng ấy dường như đã át đi cơn đau đớn từ vết thương của ông.
Dạ Thất cũng không che giấu gì, dù sao ông ta cũng sắp chết tới nơi rồi: “Đúng vậy.”
“Tôi, tôi là chủ của cô, cô phải nghe lệnh của tôi!” Kiều Chấn Huy gắng sức lôi Bí Giới ra từ trong túi áo rồi giơ lên cho Dạ Thất xem. Dạ Thất lợi hại như vậy, nếu có thể khiến cô đứng về phía ông thì ông sẽ có thêm phần thắng khi đối mặt với Lê Hiếu Nhật. Thế nhưng sự thật chứng minh rằng đó chỉ là ảo tưởng của ông ta mà thôi.
Dạ Thất khinh bỉ nhìn thoáng qua Bí Giới mà ông ta đang nắm trong tay rồi nói ra những lời khiến ông ta dường như tuyệt vọng: “Đưa ông một cái nhẫn nát thì ông đã nghĩ đó là Bí Giới rồi à? Hạng người như ông sao xứng có được Bí Giới chứ? Chưa nói đến việc Bí Giới của ông là giả, dù đó là thật đi chăng nữa thì bọn tôi cũng không nghe lệnh ông đâu.”
Bí Giới đúng thật là đóng vai trò quan trọng, mà họ cũng thật sự phải nghe theo lệnh của người đang nắm giữ Bí Giới.
Thế nhưng nếu mọi chuyện có dính dáng đến Kiều Tiểu Bảo thì cho dù không có Bí Giới thì họ cũng sẽ tình nguyện nghe theo. Cậu bé có huyết thống của nhà họ Liễu, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã thông minh vô cùng, chính là người có khả năng được chọn để thừa kế nhất.
“Sao chứ? Bí… Bí Giới là giả sao?” Kiều Chấn Huy hoảng hốt nhìn Bí Giới trong tay, hèn gì ông ta mãi không tìm thấy được các thế lực còn sót lại, không hề có một chút manh mối nào.
Hóa ra chính là vì Bí Giới là giả! Mấy năm nay ông ta phải tỉ mỉ tính toán biết bao công sức mới có được nó, vậy mà nó lại là đồ giả?! Kiều Minh Anh khốn khiếp, Lê Hiếu Nhật khốn khiếp, lừa ông ta quá thảm! Ông chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ! Không đời nào! Ánh mắt Kiều Chấn Huy lộ rõ vẻ tàn độc, liếc thấy cây súng lục đang rơi trên đất, ông ta mau chóng vươn tay cầm súng lên nhắm về phía Kiều Tiểu Bảo, khuôn mặt ông ta nhăn nhúm lại, lòng thầm hét to: “Mau chết đi!”
Sau đó ông ta liền bóp cò, phát súng nhắm thẳng về phía Kiều Tiểu Bảo.
“Không!!” Kiều Minh Anh đi cùng Lê Hiếu Nhật vừa tới nơi thì đã thấy cảnh tượng này, trái tim cô như ngừng đập, vào khoảnh khắc mà Kiều Chấn Huy nổ súng cô đã chạy tới ôm lấy Kiều Tiểu Bảo.
“Đoàng.” Phát súng đó không hề khiến Kiều Tiểu Bảo bị thương, viên đạn găm thẳng vào vai Kiều Minh Anh, máu tươi ồ ạt chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác trắng cô đang mặc. Cũng may trước đó Kiều Chấn Huy bị Dạ Thất bắn trúng, nhắm bắn không chuẩn, không trúng những vị trí nguy hiểm.
Con ngươi của Lê Hiếu Nhật chợt co lại, sau đó anh dứt khoát nã đạn bắn vào hai bên cổ tay của ông ta, máu tuôn như thác, đôi tay của Kiều Chấn Huy buông xuôi không còn chút sức lực nào, ông ta run run rồi hoàn toàn bất động.
Lê Hiếu Nhật đang định nổ súng tiếp song lại nghe thấy tiếng gào kinh hoảng của Kiều Tiểu Bảo: “Mẹ!”
“Nhốt ông ta xuống tầng hầm với bọn người kia đi.” Lê Hiếu Nhật lớn tiếng hạ lệnh cho một người cấp dưới, từ anh toát lên vẻ giá rét lạnh lùng, đôi mắt ánh lên ngọn lửa phẫn nộ như thể muốn phá hủy hết mọi thứ vậy.
Người kia ngay lập tức hiểu ý anh, mau chóng túm lấy phía sau cổ áo Kiều Chấn Huy rồi kéo đi. Kiều Minh Anh chưa từng bị trúng đạn bao giờ, vết thương khiến cô đau đớn vô cùng, như thể nơi đó đang bị một ngọn lửa thiêu đốt vậy, khiến cô đau đến nỗi phải hôn mê bất tỉnh.
“Minh Anh!” Lê Hiếu Nhật ném cây súng trên tay xuống rồi vội vàng bước đến đỡ lấy Kiều Minh Anh, khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, đôi mày liễu nhíu chặt.
Kiều Minh Anh được đưa vào trong phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật bật sáng, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo bên ngoài phòng phẫu thuật cứ đứng ngồi không yên.
“Đều là lỗi của con, nếu con không đi tới đó thì mẹ cũng sẽ không bị thương vì cứu con.”
Kiều Tiểu Bảo cúi đầu, khuôn mặt cậu ỉu xìu, cậu chỉ là lo lắng cho ba mẹ thôi, không ngờ vì cậu tới nên Kiều Chấn Huy đã có cơ hội gây chuyện.
Dù Lê Hiếu Nhật cũng rất tức giận, nhưng anh lại không trách móc gì Kiều Tiểu Bảo, chỉ khẽ xoa đầu cậu rồi an ủi: “Chỉ trách Kiều Chấn Huy quá gian manh, mẹ con không muốn con bị thương, cũng giống như con không muốn thấy mẹ bị thương vậy.”
Cũng giống lúc trước khi Kiều Tiểu Bảo bị bắt cóc và những người kia đang ẩn nấp đánh lén vậy, anh thà để bản thân bị thương chứ cũng không muốn thấy Kiều Tiểu Bảo phải chịu chút tổn thương nào.
Kiều Tiểu Bảo vẫn rất tự trách, cậu siết chặt nắm tay, cậu biết ba nhốt Kiều Chấn Huy ở đâu, chắc chắn sẽ không dễ gì mà buông tha cho ông ta được.