Sắc mặt Kiều Chấn Huy dần dần vặn vẹo, dữ tợn, dường như ông ta đang chịu đựng một cơn giận cực đại nhưng lại không có chỗ trút ra.
“Tôi có nói là mình không biết sao?” Kiều Minh Anh làm ra vẻ vô tội chớp mắt mấy cái, nhìn bộ dạng gần như sụp đổ của Kiều Chấn Huy, đáy lòng thầm thấy sảng khoái, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, những gì mẹ cô phải chịu, cô sẽ đòi lại từng chút chíu một từ ông ta.
“Con nhỏ đê tiện!” Kiều Chấn Huy nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô, đã hết cách rồi, lúc ông ta tới đã đem theo hơn phân nửa người từ nơi đóng quân nhưng lại quên chừa cho mình một con đường lui.
Lê Hiếu Nhật cười khẩy, trong con ngươi đen láy ẩn hiện một tia trào phúng. Kiều Chấn Huy bại là bởi vì tự phụ quá mức, nếu như hôm nay ông ta và Lục Cung Nghị liên hiệp với nhau thì có thể còn có chút cơ hội, Lục Cung Nghị suy nghĩ kín đáo, giỏi tính toàn quyền lợi, lợi hại hơn con cọp giấy Kiều Chấn Huy này nhiều. Sở di hôm nay Kiều Chấn Huy có thể lấy được Bí Giới, đều là dựa vào Lục Cung Nghị trăm phương ngàn kế lợi dụng Kiều Minh Anh mới có được, anh ta có thể vào nhập vai một lúc ba người mà không bị ai phát hiện là đủ để thấy được sự nhẫn nại và nghị lực của anh ta rồi. Kỳ thật có lẽ con bài tẩy lớn nhất của Kiều Chấn Huy chắc chính là Lục Cung Nghị chứ không phải là Bí Giới. Sai lầm của ông ta chính là sau khi lợi dụng Lục Cung Nghị xong liền cho rằng anh ta không còn giá trị lợi dụng nữa.
“Bắt ông ta lại.” Lê Hiếu Nhật thản nhiên ra lệnh cho thuộc hạ, đồng thời xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh, truyền đến cảm giác mềm mại mịn màng. Kiều Chấn Huy dán chặt vào cửa, nghe thấy lời nói của Lê Hiếu Nhật thì lập tức muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng đúng lúc này, cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
“Chị Lâm, sao bên ngoài lại không có ai vậy?” Giọng nói của Lê Ngữ Vi vang lên, lộ ra vẻ oán giận và nghi hoặc, trang viên của nhà họ Lê rất lớn, thường ngày sẽ luôn có người giúp việc quét dọn ở bên ngoài, hơn nữa còn sẽ có đội tuần tra đi tuần. Nhưng hôm nay lại quá yên ắng, không có một người nào, khiến cô cảm thấy rất kỳ quái. Lê Ngữ Vi đang định chạy vào thì đụng phải Kiều Chấn Huy, ông ta gặp được Lê Ngữ Vi, biết cô là tiểu thư nhà họ Lê thì trong đầu lập tức nảy ra một ý định, ngay sau đó ông ta xông đến chô Lê Ngữ Vi, dùng khẩu súng mình đem theo dí vào huyệt thái dương của cô. Những người đang định xông tới bắt Kiều Chấn Huy thấy ông ta túm lấy Lê Ngữ Vi thì lập tức ngừng lại, nhìn Lê Hiếu Nhật chờ chỉ thị. Trong lòng Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh đánh rơi cái bộp, họ hoàn toàn không ngờ Lê Ngữ Vi lại đến đây đúng lúc này.
Kiều Tiểu Bảo đang ở nhà chính của nhà họ Lê, chính là vì muốn để ba Lê mẹ Lê không tới đây nhìn thấy những chuyện này, nhưng lại bỏ sót Lê Ngữ Vi. Cổ cô bị tay của Kiều Chấn Huy túm chặt, sắc mặt tái nhợt, túi xách trong tay cũng rơi xuống đất. Cô chỉ muốn tới đây tìm Kiều Minh Anh bồi dưỡng tình cảm để dễ dàng tiến hành kế hoạch của mình, sao giờ lại thành như thế này?
“Đừng có qua đây, bảo người của mày lùi lại!” Kiều Chấn Huy dí súng lục vào huyệt thái dương của Lê Ngữ Vi, hung ác nói. Lê Ngữ Vi sợ đến mức mềm nhũn cả chân, mắt nhìn Lê Hiếu Nhật lộ ra vẻ sợ hãi và cầu xin.
Lê Hiếu Nhật nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Lui ra phía sau.” Những người đó lập tức lui về. Kiều Chấn Huy lộ vẻ đắc ý, thở phào, xem ra ông trời cũng đứng về phía ông ta, có lợi thế này trong tay, ông ta còn sợ Lê Hiếu Nhật sẽ làm gì mình hay sao?
“Bây giờ lập tức chuẩn bị cho tao một chiếc xe, thêm cả ba mươi tỷ tiền mặt, để tao rời khỏi đây!” Kiều Chấn Huy nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, chỉ cần có thể rời khỏi đây thì ông ta sẽ lập tức có cách để đối phó Lê Hiếu Nhật, trong tay ông ta có Bí Giới, ông ta sợ cái gì?
Mẹ kiếp, cô rất muốn dùng giày ném chết gã chó chết này nhưng phải làm sao bây giờ? Kiều Minh Anh nắm chặt hai tay, quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, nếu để cho Kiều Chấn Huy đi ra, muốn bắt lại ông ta sẽ càng khó khăn, nhưng tình huống lúc này thì Lê Ngữ Vi vẫn quan trọng hơn.
“Tao đếm đến ba, nếu chúng mày không đồng ý, tao sẽ lập tức bắn nó!” Kiều Chấn Huy hung ác kéo tóc Lê Ngữ Vi, buộc cô ta ngẩng đầu lên, khiến bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Lê Ngữ Vi.
“Anh, cứu em với…” Lê Ngữ Vi nhìn Lê Hiếu Nhật, bất lực sợ hãi hô lên, cổ họng bị Kiều Chấn Huy giữ chặt, hô hấp thôi cũng rất khó khăn.
“Được, tôi đồng ý với ông.” Lê Hiếu Nhật suy xét trong khoảnh khắc rồi đáp, vẫy tay gọi một người lại, bảo anh ta lái xe trong gara ra, đồng thời bảo một người khác rút ba mươi tỷ ra đem đến. Vành mắt Lê Ngữ Vi hồng hồng, dù sao cô ta cũng là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chuyện khiến cô thấy đau khổ nhất chính là chuyện mấy ngày liền bị nhốt lại đó, cô chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy. Cô ta thật sự rất sợ, cô ta còn trẻ, vẫn chưa nói cho Lê Tiến Dũng biết cô ta thích anh, vẫn chưa khiến Kiều Minh Anh phải trả giá lớn, cô ta không muốn chết sớm như vậy. Lúc này Kiều Chấn Huy mới buông lỏng bàn tay nắm tóc cô ta ra, nhưng khẩu súng lục thì vẫn đè trên huyệt thái dương của cô ta, cảnh giác nhìn xung quanh. Chừng mười lăm phút trôi qua, hai người kia đã quay lại, đem theo một cái vali và chìa khóa xe giao cho Lê Hiếu Nhật.
“Thứ mà ông muốn ở đây, xe ở bên ngoài, ông có thể thả em gái tôi ra rồi đấy.” Lê Hiếu Nhật để vali và chìa khóa xe lên bàn, nhìn Lê Ngữ Vi đỏ bừng mặt vì khó thở, trong con ngươi phủ một tầng sương lạnh. Bây giờ Kiều Chấn Huy lại càng phòng bị bọn họ hơn, không đi qua cầm lấy đồ mà nói: “Mở vali ra, tao muốn kiểm tra.” Mở vali ra, bên trong thật sự là ba mươi tỷ tiền mặt. Kiều Chấn Huy liếc nhìn, sau đó áp giải Lê Ngữ Vi đi qua đó nhưng vẫn không buông súng lục ra một giây nào, bảo Lê Ngữ Vi cầm lấy. Khoảnh khắc Kiều Chấn Huy đến lấy vali, ánh mắt Lê Hiếu Nhật sắc lạnh, thân hình xuất hiện trước mặt Kiều Chấn Huy nhanh như chớp, đá một cái trúng cổ tay ông ta. Bàn tay vốn đang cầm súng của ông ta buông lỏng và cây súng liền rơi xuống đất. Kiều Chấn Huy thầm than không xong và lập tức xô mạnh Lê Ngữ Vi về phía Lê Hiếu Nhật rồi xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Đuổi theo.” Lê Hiếu Nhật đỡ lấy Lê Ngữ Vi rồi lạnh lùng phân phó. Kiều Chấn Huy chạy ra bên ngoài biệt thự, quả nhiên thấy một chiếc xe, lập tức mở cửa xe chui vào, cắm chìa khóa rồi lái xe rời đi. Ông ta lái rất nhanh, rất sợ những người phía sau có thể đuổi theo nên liều mạng lao đi. Trang viên rất lớn, một lúc lâu sau ông ta mới đi đến cổng chính, cánh cổng sắt đang đóng, nếu như xuống xe mở cổng thì sẽ bị người của Lê Hiếu Nhật đuổi kịp. Kiều Chấn Huy cắn răng, cũng không kịp nghĩ nhiều, mạng sống là quan trọng nhất, sau đó tăng tốc xe lên mức tối đa, lao về phía trước! Bùm bùm, hai tiếng nổ lớn vang lên, Kiều Chấn Huy vừa mới muốn xông ra lại phát hiện, xe không chạy được nữa. Ông ta quay kính xe xuống nhìn, trên lốp xe xuất hiện lỗ nhỏ hình tròn, rõ ràng là vết đạn bắn xuyên qua. Là ai? Kiều Chấn Huy nhìn lại phía sau, trong thời gian ngắn những kẻ đó không thể đuổi kịp xe của ông ta được, chẳng lẽ còn có mai phục?
“Cho nên tôi đã nói, không thể buông lỏng cảnh giác với loại cặn bã này được.” Giọng nói mềm mại nghe thì có vẻ như yếu ớt nhưng trong giọng nói lại xen lẫn sự lạnh lẽo, khiến người ta nghe thấy mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Vẫn là Tiểu Bảo thông minh, biết ở đây ôm cây chờ thỏ.” Dạ Thất nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của Kiều Tiểu Bảo thì tay lại thấy ngứa ngáy, rất muốn bóp bóp mấy cái.