Mẹ kiếp, lời nói này mà cậu cũng dám nói ra khỏi miệng nữa? Khóe miệng của Đặng Chiến co rút một chút, mưu kế của Kiều Minh Anh coi như là đã hoàn thành, vậy thì anh ta lui một bên là được rồi, miễn cho tai bay vạ gió.
Bộ dạng của Kiều Minh Anh hình như là có chút bối rối, cắn môi, trong đôi mắt long lanh hơi bất an và do dự.
Mà một màn này lại bị người kia nhìn thấy liền trở thành biểu hiện Kiều Minh Anh nhát gan, muốn lùi bước.
Cuối cùng Kiều Minh Anh giống như là không thèm đếm xỉa gì, trên mặt có chút do dự, nói với người kia: “Nếu như tôi thắng thì anh trả cho tôi cái gì?”
“Đúng vậy đó, nếu như cậu thắng thì cũng phải cá vật đồng giá, phải làm hợp đồng cá cược mới được, tôi làm nhân chứng.”
Bất đắc dĩ, dưới ánh mắt uy hiếp của Kiều Minh Anh, Đặng Chiến vẫn phải ra tay nói chuyện giúp cho cô.
Lập tức, anh ta còn cúi đầu nói ở bên tay của người kia: “Vóc dáng của cô gái nhỏ này cũng không tệ, nếu như cậu cá cược thấp thì chúng tôi sẽ xem thường cậu đó.”
Những người ở xung quanh đều tràn đầy phấn khởi nhìn cô gái này với anh ta đánh cược.
Trước mắt của bao nhiêu người, người kia cũng không thể lùi bước được, lấy một tấm thẻ bỏ lên trên bàn: “Trong thẻ này có sáu tỷ, nếu như cô thắng thì sáu tỷ này sẽ thuộc về cô toàn bộ.”
Khóe môi của Kiều Minh Anh nhẹ nhàng cong lên, mục đích của cô đã đạt được rồi, này giống như là tay không bắt sói vậy đó, không uổng phí chút sức lực nào, chỉ cần tiếp cận với Lê Hiếu Nhật là cô đã có được sáu tỷ như chơi.
“Được, thành giao.” Giờ phút này, trên mặt của Kiều Minh Anh làm gì còn chút cảm xúc do dự hay sợ hãi nào nữa, cô mấp máy cánh môi hồng, một bộ dạng bình tĩnh ung dung đi về phía của Lê Hiếu Nhật.
Người kia khinh miệt cười, đợi một lát nữa cô chết như thế nào cũng không biết được, thế mà còn vọng tưởng tiếp cận được cậu Lê?
Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Kiều Minh Anh, người kia cũng nhịn không được mà trong lòng ngứa ngáy, trong lòng đã nhận định Kiều Minh Anh sẽ thua.
Mặc dù là Lê Hiếu Nhật ngồi cách bọn họ khá xa, nhưng mà bọn họ cũng có thể nghe được một chút.
Từ sau khi Kiều Minh Anh đi vào, ánh mắt của anh liền lơ đãng xoay chuyển quanh cô, mặc dù là trong lòng cảm thấy tức giận bởi vì cô đã lừa gạt anh, nhưng mà anh cũng thật sự không thể để cho người khác chửi bới hay làm nhục cô được.
Nhớ đến lời nói của cái tên Lưu Khâm đó, Lê Hiếu Nhật đã cảm thấy phế đi hai cánh tay của hắn ta hình như vẫn còn là nhẹ.
Bước chân của Kiều Minh Anh chần chờ trong giây lát, nhưng vẫn đi về phía của Lê Hiếu Nhật, dù sao cô đến đây là để nhận lỗi, vào thì cũng đã vào rồi, lâm trận bỏ chạy không phải là phong cách của cô.
Cô đi đến đứng vững ở trước mặt của Lê Hiếu Nhật, có chút lo lắng mà cắn cắn môi dưới, sau đó mới đưa cánh hoa hồng ở trên tay qua cho anh, đôi mắt long lanh lấp lánh mà nhìn anh, giọng nói ngọt ngào mềm mại lại mang theo chút lấy lòng nho nhỏ: “Anh Lê, em tên là Kiều Minh Anh, năm nay hai mươi ba tuổi, giới tính nữ, thích anh Lê, không có bất kỳ thói quen xấu nào. Anh có muốn cân nhắc thử xem chấp nhận tôi không?”
Lời nói vừa dứt, những người ở chỗ này ngoại trừ Lê Hiếu Nhật thì tất cả đều hóa đá.
Giới tính nữ, thích… cậu Lê.
Cô gái ơi, cô xác định đây chính là sở thích đó hả?
Cho dù là Lê Hiếu Nhật có tức giận bao nhiêu đi nữa thì nó cũng từ từ biến mất trong đôi mắt sáng ngời của cô, bị cô trêu chọc, anh không khỏi không cong môi cười một tiếng.
Kiều Minh Anh nhìn thấy anh đã cười, cũng không có dáng vẻ tâm trạng không tốt, lúc này trong lòng của cô mới từ từ thở phào một hơi, cầm hoa đưa tới trước mặt anh.
Mà chuyện càng khiến cho tất cả mọi người choáng váng hơn nữa sắp tới rồi.
Lê Hiếu Nhật không chỉ không đá cô một cước ra ngoài, vậy mà còn đưa tay ra nhận lấy cánh hoa hồng ở trong tay của cô.
Nhất là người vừa mới đánh cược với Kiều Minh Anh, hai mắt trừng tròn xoe, giống như là nhìn thấy một chuyện kinh khủng gì đó.
Sao lại có thể như vậy chứ? Cậu Lê không phải hẳn nên đẩy người phụ nữ này ra, rồi sau đó đuổi cô ta ra ngoài hả? Làm sao, làm sao lại như vậy?
Người kia không ngừng tự an ủi mình ở trong lòng, không có sao đâu, chắc có lẽ là cậu Lê chỉ nhìn thấy dáng dấp của cô không tệ, cho nên mới miễn cưỡng nhận lấy hoa, nếu như người phụ nữ này dám hôn cậu ấy thì chắc chắn sẽ bị cậu Lê trừng phạt thôi.
Lê Hiếu Nhật từ năm năm trước vẫn giữ mình trong sạch, sao có thể bỏ rơi người vợ ở trong nhà không cần mà muốn tình chàng ý thiếp với một cô gái không rõ lai lịch được chứ?
Mấy người này đang cảm thấy phần thắng của Kiều Minh Anh không lớn, cho nên mới ôn tâm thái xem kịch vui mà chờ mong.
Lúc Kiều Minh Anh đưa hoa qua, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải ngón tay của Lê Hiếu Nhật, nhẹ nhàng ma sát, giống như là mang theo một dòng điện, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nhịn được mà lập tức đỏ bừng.
Lê Hiếu Nhật giống như là nhìn thấy được vẻ quẫn bách trên gương mặt của cô, cố ý không lập tức thu tay lại, cầm cánh hoa kia, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng xoa xoa lên bàn tay nhỏ bé mềm mại mịn màng kia.
Kiều Minh Anh lập tức rút tay của mình về, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trong lòng không ngừng mắng tại sao mình lại không có tiền đồ như vậy chứ? Cũng chỉ là chạm vào một cái mà thôi, liền đỏ mặt rồi, đợi một lát nữa phải làm sao bây giờ đây.
Đột nhiên cô lại cảm thấy hơi hối hận vì đã đánh cược với người kia, nếu như thua thì cô không biết ném mặt mũi đi đâu.
Kiều Minh Anh đang không ngừng tự cổ vũ động viên mình ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại càng đỏ hơn, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng màu hồng nhạt gợi cảm của Lê Hiếu Nhật, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.
Cô… muốn cắn một cái quá, làm sao bây giờ đây?
Nhưng mà cô không phải là cô gái háo sắc mà!
Lê Hiếu Nhật sao không biết được cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cũng không vạch trần cô, một đôi mắt chứa đựng nụ cười nhàn nhạt!
Người kia thấy Kiều Minh Anh vẫn còn đang do dự, cười nhạo một tiếng, vừa muốn nói vụ cá cược này đã kết thúc thì nhìn thấy Kiều Minh Anh nhanh chóng ngồi lên trên đùi của Lê Hiếu Nhật, hai tay vòng lấy cổ của anh, đưa cánh môi lại gần.
Người kia: …
Cô gái à, cô thật sự không muốn sống nữa hả? Đây chính là cậu Lê đó.
Kiều Minh Anh ôm tâm thế không thèm quan tâm thứ gì mà đến đây, cô biết mình là tên đã lên dây không bắn không được, hơn nữa so với đi ngủ với cậu ấm ăn chơi đó một đêm, kêu cô hôn Lê Hiếu Nhật đến chết cũng được nữa…
Cô Kiều tuyệt đối không thừa nhận sự háo sắc của mình đã phát tác, muốn ăn đậu hũ của Lê Hiếu Nhật.
Hai tay của cô ôm lấy cổ của Lê Hiếu Nhật, kéo cổ áo của anh xuống dưới một chút mới có thể chạm đến môi của anh. Sau khi hôn một cái nhẹ nhàng ở trên môi của anh, Kiều Minh Anh biết là mình đã thắng vụ cá cược rồi, trong lòng vui vẻ, sau đó liền muốn rời khỏi bờ môi của anh.
Đôi mắt đen của Lê Hiếu Nhật hơi nheo lại, hiển nhiên anh cảm thấy rất hài lòng với chủ động ôm ấp của Kiều Minh Anh, nhưng mà cô cũng chỉ dừng lại mấy giây thì muốn rời khỏi rồi.
Muốn đi à? Nghĩ hay quá nhỉ.
Lê Hiếu Nhật cũng không để cô thuận lợi tách ra như là cô mong muốn, mà là vươn tay ra nắm eo của cô, sao đó ôm cô lại gần hơn, cánh môi đang muốn rời khỏi của cô liền lập tức dán chặt vào môi của Lê Hiếu Nhật không có một khe hở nào.
Kiều Minh Anh kinh ngạc mở mắt ra, nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, muốn nói cái gì đó, thế nhưng căn bản không có cách nào nói ra được.
Cô đưa tay chống đỡ lấy lồng ngực của Lê Hiếu Nhật, muốn đẩy anh ra, nhưng mà người đàn ông này có làm như thế nào cũng đẩy không ra được, mặc cho cô dùng sức cũng không có tác dụng gì.
Lê Hiếu Nhật thấy cô không tập trung, ánh mắt chớp nhoáng, trừng phạt cắn một cái lên trên môi của cô, làm cho cô mở to miệng ra, công thành đoạt đất.