Cứ coi như là bị heo nhìn đi
Nhưng mà Kiều Minh Anh nhịn được thì lại có người lại không thể nhịn được, Đặng Chiến nhìn thấy sắc mặt của Lê Hiếu Nhật liền lạnh xuống trong nháy mắt, áp suất tỏa ra bên ngoài, ly rượu ở trong tay của anh dường như cũng đã xuất hiện vết nứt, nghĩ thầm lần này tiêu đời rồi.
Đặng Chiến nhìn thấy, nhanh chóng cầm lấy một cái bình nhỏ ở trên bàn đập lên đùi của Lưu Khâm, tốc độ cực nhanh khiến cho ai cũng phải bàng hoàng.
Nhất là Lưu Khâm, không thể tin được: “Cậu Đặng, câu đây là…”
Đặng Chiến liếc mắt nhìn Lưu Khâm: “Cậu có biết cô ấy là ai hay không mà cậu lại dám nói lung tung như vậy?”
Trong lòng của Lưu Khâm có dự cảm không tốt: “Là… ai vậy?”
“Anh, anh nhìn xem phải xử lý như thế nào, anh nói đi, để em làm cho.” Đặng Chiến không thèm để ý đến Lưu Khâm mà là mang theo bộ mặt lấy lòng Lê Hiếu Nhật, không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin đừng trách phạt quá nặng.
Lúc này ánh mắt của Lê Hiếu Nhật mới nhìn về phía Đặng Chiến, thờ ơ không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ là chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho toàn thân của Đặng Chiến run rẩy: “Lúc nãy quá nhẹ rồi.”
Ý mà anh đang nói, chính là lúc nãy Đặng Chiến lấy bình rượu đập lên chân của Lưu Khâm.
Biểu cảm vui cười ở trên mặt của Đặng Chiến liền lập tức tiêu tan, đang muốn ra tay lần nữa, nhưng mà Lê Hiếu Nhật lại dùng ánh mắt ngăn cản anh ta, ném cho anh ta một ánh mắt.
“Lưu Khâm có đúng không?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt của Lưu Khâm, lúc đi ngang qua Kiều Minh Anh còn không hề dừng lại một chút nào.
Lưu Khâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiếu Nhật, lập tức đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy kích động nhìn Lê Hiếu Nhật: “Đúng, đúng, cậu Lê, tôi, tôi chính là Lưu Khâm.”
Lưu Khâm có làm như thế nào cũng không ngờ đến Lê Hiếu Nhật vậy mà lại chủ động nói chuyện với anh ta, vốn cho rằng chỉ cần có thể đến buổi tiệc này là cũng có mặt mũi lắm rồi, đây có lẽ là thời cơ chuyển mình của anh ta.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi lên, ánh mắt lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, quanh người tỏa ra khí thế tôn quý khiến cho người ta nhịn không được mà muốn thuần phục, ánh mắt kia hờ hững liếc nhìn người trong phòng bao một chút: “Từ lúc nào mà mắt nhìn của mọi người lại thấp như vậy?”
Chỉ một câu nói này đã để trái tim của mọi người giống như đặt ở trên vách đá.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, một người đang ngồi ở bên cạnh của Lưu Khâm cũng căng thẳng sợ hãi, giải thích với Lê Hiếu Nhật: “Cậu Lê, chúng tôi, chúng tôi cũng không có mời cậu ta đến, là chính cậu ta nhất định phải theo đến đây…”
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, ánh mắt dần dần lạnh lùng, ánh mắt đang nhìn về phía Lưu Khâm giống như là đang nhìn một người chết, anh chỉ nhẹ nhàng nâng chân lên đặt lên mu bàn chân của Lưu Khâm, thoáng dùng sức một chút, sắc mặt của Lưu Khâm giống như gan heo: “Lê Tiến Dũng, kéo cậu ta ra ngoài, phế bỏ hai tay của cậu ta, đuổi ra khỏi nước.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người đang ngồi đây đều giống như là ăn phải một con côn trùng sống, sau lưng bốc lên một luồng khí lạnh.
“Không, cậu Lê, cậu Lê, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa, cậu Lê, cậu cho tôi một cơ hội nữa đi, cậu Lê…” Lưu Khâm bị dọa đến nỗi xụi lơ tại chỗ, muốn bổ nhào vào ôm lấy đùi của Lê Hiếu Nhật, lại bị Lê Tiến Dũng đá một cái bay ra ngoài.
Trên sàn nhà được phủ thảm dê nhung màu trắng cao cấp, sau khi Lê Tiến Dũng cho người kéo Lưu Khâm đi, đám người này liền nhìn thấy được trên mặt đất xuất hiện một vũng nước đọng.
Kiều Minh Anh nhếch cánh môi đỏ hồng muốn cười, thế mà lại tè ra quần, còn là một người đàn ông nữa hả?
Đôi mắt long lanh của cô xoay chuyển vòng vòng, nhìn về phía Lê Hiếu Nhật đã trở về vị trí ngồi của mình, trong lòng của cô mang theo cảm giác vui vẻ. Sở dĩ anh có thể trừng phạt mà làm như vậy, là bởi vì… cô hả?
Bên ngoài thì giống như là không cần đến cô, nhưng mà thân thể vẫn rất thành thật đó chứ.
Kiều Minh Anh suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, che lấy miệng nhẹ cười một tiếng, liền phát hiện có một ánh mắt sắc bén nguy hiểm đang bắn thẳng về phía cô, khiến cho cô lập tức buông khóe môi xuống, không còn dám cười nữa.
Trải qua khúc nhạc dạo đầu Lưu Khâm lúc nãy, người ở trong phòng bao cũng không để ở trong lòng. Người có thể bước vào bữa tiệc này cũng tương đối quen thuộc với Lê Hiếu Nhật, cộng thêm việc Diệp Tử quả thật tự làm tự chịu, mọi người ai muốn chơi thì chơi, ai muốn hát thì hát.
Kiều Minh Anh nhìn cánh hoa hồng ở trong tay một chút, sau đó liền muốn đi về phía của Lê Hiếu Nhật, lúc này có một người có lòng tốt nhắc nhở với cô: “Cô gái xinh đẹp à, người ở bên kia chính là người mà cô không thể trêu chọc được đó, đừng không biết tự lượng sức mình. Đến đây, uống với anh trai một ly đi, như thế nào?”
Khóe miệng của Đặng Chiến giật giật một cái, hóa ra là những người này vẫn không hiểu tại sao Lê Hiếu Nhật lại tức giận, thế mà còn muốn chạm vào họng súng.
Quả thật là những người kia vẫn không phát giác ra được, còn cho rằng Lê Hiếu Nhật là bởi vì Lưu Khâm đã nói chuyện quá mức thô tục cho nên mới cảm thấy chán ghét, ai có thể tưởng tượng được một cô gái trông giống như là sinh viên đại học này lại là vợ của Lê Hiếu Nhật chứ?
Nhưng mà cũng không thể trách bọn họ không nhìn ra được, ánh đèn trong phòng bao hơi tối, cộng thêm việc Kiều Minh Anh xuất hiện với bộ quần áo không giống với khi xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Dương Ly, trông trẻ trung lại tươi tắn, ai cũng rất khó đặt cô cùng với cô gái được trang điểm ưu nhã cùng với bộ lễ phục nhỏ ngắn gợi cảm chung một chỗ được.
Kiều Minh Anh ghé mắt nhìn sang, nhìn thoáng qua chỗ ngồi ở trong phòng bao, Tô Thành Nghiêm cũng không đến đây. Cũng đúng thôi, Tô Thành Nghiêm đang gấp gáp quấn lấy Dương Ly còn không kịp, sao có thể đi đến đây được.
“Ủa? Sao anh biết được tôi chắc chắn sẽ bị anh ấy từ chối chứ? Tôi coi trọng anh ấy đó thì thế nào?” Kiều Minh Anh nhìn thấy mình còn cách vị trí của Lê Hiếu Nhật một khoảng cách nữa, hơn nữa trong phòng bao còn có âm nhạc đang được phát, cho nên cô cũng nói chuyện không hề cố kỵ.
Người kia giống như là không nghĩ đến cô lại nói như vậy, ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá cô một chút, chỉ nhìn thấy dư ảnh do ánh đèn để lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng xinh đẹp cô, quả thật có tư cách để nói câu nói này.
Thế nhưng Lê Hiếu Nhật là ai chứ? Ai mà không biết anh đã có một người vợ, hơn nữa hai người bọn họ còn yêu thương nhau, anh đối với vợ của mình yêu chiều có thừa, sao có thể coi trọng người phụ nữ khác được?
Mà người phụ nữ này lại nói chuyện ngông cuồng như vậy, thật đúng là không biết tự lượng sức mình mà.
“Cái người phụ nữ này, ông đây có lòng tốt khuyên cô, tại sao lại không biết tốt xấu vậy? Cậu Lê là người mà cô muốn trèo thì có thể trèo lên được sao?” Người đó khinh thường nói.
Kiều Minh Anh yên lặng nhìn mấy giây, ánh mắt nhìn lướt qua Đặng Chiến ở bên cạnh, ném cho anh ta một ánh mắt. Đặng Chiến cười khổ một tiếng, sao anh ta lại bị cô gái ranh ma này kéo theo chứ.
“Nếu như vậy thì anh có dám đánh cược với tôi không?” Kiều Minh Anh nhướng mami, một bộ dạng cực kỳ tự tin mà nhìn anh ta.
“Cô nói thử xem.”
“Tôi có thể tiếp cận được với anh ấy thì coi như tôi thắng, ngược lại thì anh thắng, thế nào?”
“Hừ, cái này thì có gì hay để cược chứ.” Người kia xem thường, trực tiếp từ chối.
Lúc này Đặng Chiến cũng xúm lại, giả bộ như là cảm thấy rất hứng thú: “Nếu không thì hai người cược cái gì đi, như thế chơi mới vui.”
Người kia suy nghĩ một lát, trong mắt đột nhiên phát ra ánh sáng mà nhìn Kiều Minh Anh: “Cô nhất định phải đánh cược với tôi đúng không?”
Kiều Minh Anh gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.
“Vậy thì được thôi, chúng ta cược đi, nếu như cô có thể tiếp cận được cậu Lê, đồng thời có thể hôn cậu ấy một cái thì coi như cô thắng, nếu như không được thì coi như cô thua. Nếu như mà cô thua…” Người đó nói xong thì dừng lại một chút, đánh giá Kiều Minh Anh: “Tôi thấy bộ dạng cô cũng không có tiền gì, như vậy đi, nếu như cô thua thì cô ngủ với ông đây một đêm, có được không?”