“Minh Anh, em đợi anh chút đã.” Lục Cung Nghị không vội đi ngay mà theo cô đi đến phòng cấp cứu.
Có một người đàn ông đứng bên ngoài phòng cấp cứu, không ngờ lại là Lê Hiếu Nhật.
Sáng nay anh mặc bộ đồ vest thủ công đen, thẳng thớm sạch sẽ đến nỗi không nhìn thấy một nếp gấp, hai tay nhét trong ống quần, cơ thể toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Đôi mắt đen như đá của anh phản chiếu lại ngọn đèn trên đỉnh đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng lấp lánh như ánh sao.
Ba Lục và mẹ Lục lại ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, trông bố Lục vẫn rất điềm tĩnh, mẹ Lục có vẻ lo lắng và sốt ruột hơn ông ấy nhiều.
“Hiếu Nhật, Diệp Tử bị làm sao thế?” Kiều Minh Anh chạy đến, cô thở dốc, sau khi đứng vững trước mặt Lê Hiếu Nhật mới vội vàng hỏi anh.
Đôi mắt đang nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu của anh rốt cuộc đã dời đi, anh quay sang nhìn cô, rồi đảo mắt Lục Cung Nghị sau lưng cô, đôi lông mày nhíu lại thật chặt.
“Sao hai người lại đi chung với nhau?” Anh híp mắt, đôi chân đang thả lỏng đứng thẳng trở lại, anh lạnh lùng nhìn thẳng về phía Lục Cung Nghị.
“Khi nãy em gặp anh ấy dọc đường.” Kiều Minh Anh cắn môi, cô cứ thường cảm thấy Lê Hiếu Nhật hơi kỳ lạ.
“Minh Anh, con cho Diệp Tử ăn cái gì mà sao đột nhiên con bé phải đi cấp cứu thế?” Mẹ Lục vừa nhìn thấy Kiều Minh Anh đến đã lập tức đứng dậy ngay, bà ta kéo tay Kiều Minh rồi hỏi.
Câu hỏi của mẹ Lục khiến cho đồng tử của Kiều Minh Anh co rút lại, ánh mắt cô thoáng lộ ra vẻ tổn thương: “Mẹ, ý của mẹ là con cho cô ta ăn thứ gì độc hại, khiến cho cô ta phải đi cấp cứu à?”
Cô không dám tin vào mắt mình, có thể đồ ăn thật sự có vấn đề, hoặc là Diệp Tử bị dị ứng với thứ gì đấy nhưng lại ăn trúng.
Nhưng nếu như vì thế mà bảo do cô cố ý hãm hại cô ta thì làm cô thấy tổn thương quá.
Mẹ Lục chỉ nhanh mồm nhanh miệng, bà ta cũng không có ý này, nghe Kiều Minh Anh hỏi như thế mới cảm thấy bản thân mình sốt ruột quá, dù gì nếu như Diệp Tử gặp chuyện thì cô mới là người áy náy lâu nhất.
“Mẹ không có ý này, mẹ biết Minh Anh sẽ không làm như vậy.” Mẹ Lục vỗ vào bàn tay Kiều Minh Anh để an ủi cô.
Cô khẽ cúi đầu rồi mới nở nụ cười thản nhiên: “Không sao đâu, con biết mà.”
“Em về trước đây, để anh với ba mẹ ở đây là được rồi.” Lê Hiếu Nhật nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đầy vẻ lo âu của cô, lông mày anh nhíu lại.
Anh có thể nhận tinh thần của cô không tốt, có lẽ tối đêm qua cô không ngủ đủ giấc.
Nhưng mà lời lẽ lo âu của anh vừa thốt ra khỏi miệng, lại như thể có ý đuổi người, nhất là vào lúc này Kiều Minh Anh vô cùng nhạy cảm, trái tim cô chợt đau nhói.
“Vậy thì em về trước đây.” Đôi mắt Kiều Minh Anh trở nên ảm đạm, cô nở nụ cười khổ, sau khi nói lời tạm biệt với ba mẹ Lục bèn vội vã bỏ về.
Lê Hiếu Nhật lưỡng lự nhìn theo bóng dáng dần đi xa của cô, lúc định đuổi theo thì đèn trong phòng cấp cứu tắt ngúm.
Diệp Tử ngằm trên giường bệnh, được y tá đẩy ra ngoài.
“Minh Anh, em đang giận đúng không.” Lục Cung Nghị đứng bên cạnh Kiều Minh Anh, nhìn số tầng thang máy giảm dần rồi nhẹ giọng hỏi cô.
Kiều Minh Anh không trả lời, nhưng vẻ tủi thân và ủ rũ trên gương mặt cô đã nói lên hết thảy mọi thứ.
“Trước kia em cứ thích như vậy, vừa không vui là cứ nén vào trong lòng, em như thế sẽ làm nhiều người lo lắng lắm.” Lục Cung Nghị nhìn bóng dáng Kiều Minh Anh được phản chiếu trong tấm gương thang máy, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ lưu luyến, nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Thật ra anh ta muốn nói, có thể ở bên cạnh cô trong lúc cô thấy không vui là niềm hạnh phúc lớn nhất của mình.
“Em không sao đâu, chỉ là có một vài chuyện vẫn chưa nghĩ thông mà thôi, đừng lo lắng cho tôi.” Kiều Minh Anh mỉm cười với anh, tỏ vẻ mình không sao cả, rồi cô cúi đầu xuống, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc trong canh mà cô nấu cho Diệp Tử có thứ gì cơ chứ? Có thứ gì mà lại khiến cho cô ta ngộ độc thực phẩm đây?
Sau khi nói dứt câu, bầu không khí trong thang máy trở nên yên tĩnh.
Cho đến khi thang máy xuống tầng một, Lục Cung Nghị mới lên tiếng nói với cô: “Minh Anh, mấy ngày nay em ráng đừng làm gì một mình.”
Sau khi nói một câu không đầu không đuôi như thế, cánh cửa thang máy mở ra, anh ta sải chân bước ra ngoài.
Gương mặt Kiều Minh Anh lộ ra vẻ ngạc nhiên, có điều không phải là cô không hiểu ý của anh, mà là không biết ban nãy anh vừa mới nói gì…
Cô bước ra khỏi thang máy, rời khỏi bệnh viện, trong lòng thấy nặng trĩu.
“Cô ta kia kìa.” Một người mặc áo đen, cổ cáo dựng đứng che khuất một nửa gương mặt cầm máy ảnh lên, chụp liên tục vài tấm sau lưng.
“Coi chừng bị phát hiện ra đấy.” Một người đàn ông khác kéo anh ta lại, may mà đây là một nơi vắng người, nên không hề khiến cho ai chú ý.
“Chúng ta đã theo đuôi cô ta mấy ngày rồi, rốt cuộc bao giờ mới ra tay đây?”
“Mày có bị ngu không hả? Cô ta có dẫn vệ sĩ theo kia kìa, đến khi ấy nhiệm vụ không hoàn thành được, biết đâu chừng lại xôi hỏng bỏng không!”
Sau khi trở về biệt thự, Kiều Minh Anh sốt sắng gọi chị Lâm lấy chỗ canh còn thừa lại xuống, sau khi gói ghém cẩn thận bèn hỏi thăm dì Lý xem bác sĩ Slater đang ở đâu, rồi vội vàng chạy sang đó.
Cô muốn làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, cô muốn chứng tỏ bản thân mình trong sạch!
Sau khi bác sĩ Slater lấy mẫu kiểm tra, kết quả cho thấy canh này rất bình thường, chỉ là canh bổ máu mà thôi.
Xem ra chỉ có thể đợi Lê Hiếu Nhật quay trở về rồi mới có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện được.
Kiều Minh Anh ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra cửa, thời gian càng trôi qua lâu, trái tim cô dần dần trở nên lạnh lẽo.
Kiều Tiểu Bảo biết cô không vui nên không quấy rầy cô, sau khi cùng nhau ăn xong bữa cơm, cậu bé bèn đi lên lầu.
Sau khi về đến phòng mình, Kiều Tiểu Bảo ngồi trước màn hình máy tính, bấm nút nguồn, chỉ đợi một lát là vào đến màn hình chính ngay.
Cậu bé đã hỏi thăm Dạ Tam và Dạ Ngũ luôn đi theo bảo vệ cho Kiều Minh Anh, rồi mới biết được rằng hôm nay cô có lòng tốt mang canh đến bệnh viện trung tâm cho người phụ nữ ấy, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện, Kiều Minh Anh còn phải đi tìm bác sĩ Slater để kiểm tra, cuối cùng chứng minh rằng canh chẳng có vấn đề gì cả.
Kiều Tiểu Bảo nhìn những con số khiến cho người ta phải đầu choáng mắt hoa hiển thị trên màn hình máy tính, cậu bé không tin mẹ mình sẽ hạ độc vào canh để hãm hại người khác, càng không tin rằng hạ độc rồi còn mang đến bệnh viện, làm thế không phải là đồ ngu ư?
Dạ Ngũ còn nói lúc anh ta đi còn nhìn thấy Diệp Tử đổ thứ gì đó vào trong canh, nhưng cụ thể đó là gì thì anh ta không biết.
Là Diệp Tử bị đổ vào trong canh, quả nhiên người phụ nữ này có vấn đề.
Kiều Tiểu Bảo hack vào hệ thống bệnh viện trung tâm, xem hồ sơ bệnh án của Diệp Tử.
Một loại thuốc không rõ nào đó khiến cho chức năng dạ dày rối loạn, hơn nữa trước kia cô ta mất máu quá nhiều nên dẫn đến hiện tượng xuất huyết trong.
Một loại thuốc không rõ ràng sao?
Đôi mắt sáng ngời của Kiều Tiểu Bảo híp lại, cho đến bây giờ bệnh viện vẫn chưa điều tra ra được cụ thể đó là loại thuốc gì, bởi thế tên của loại thuốc vẫn được để trống.
Một loại thuốc mà đến bệnh viện còn không lần ra được thì chắc chắn mẹ của cậu bé chẳng tài nào biết nổi! Một đám ngu ngốc.