“Đi đi đi, bao nhiêu tuổi rồi mà con đòi ngủ với mẹ hả, có xấu hổ không.” Kiều Minh Anh không hề dời mắt khỏi truyện tranh, cô xua tay tỏ vẻ kì thị cậu bé.
Gương mặt non nớt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo xị xuống ngay, cậu bé nhìn hộp kem kế bên tay của Kiều Minh Anh: “Mẹ ơi, mẹ cẩn thận con nói cho ba biết mẹ lén ăn kem đấy!”
“Nhóc con ngứa da à? Con mà dám nói nữa thì mẹ sẽ đánh mông con đấy!” Kiều Minh Anh lập tức lấy gối che kem lại rồi trừng mắt nhìn Kiều Tiểu Bảo.
Càng lúc thằng nhóc xấu xa này càng quá quắt, ấy thế mà lại uy hiếp mẹ của nó!
Kiều Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, gương mặt không hề lộ ra chút sợ hãi nào cả, cậu bé đi đến trước mặt Kiều Minh Anh rồi thắc mắc: “Mẹ ơi, bây giờ đã chín giờ hơn rồi, bình thường giờ này ba đã về rồi mà, ba sẽ không bị dì kỳ quặc kéo đi chứ?”
“Cũng có thể, để mẹ gọi điện hỏi ba xem sao.” Kiều Minh Anh nhìn giờ, quả nhiên đã trễ lắm rồi, nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn còn chưa về, nửa đêm nửa hôm rồi mà cô vẫn còn ăn kem à?!
Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh lúng túng tìm điện thoại, cậu bé cảm thấy hơi cạn lời, căn phòng này sáng trưng từ ngày cho đến đêm, thảo nào mẹ quên mất cả thời gian, không biết bây giờ là ngày hay đêm tối.
Kiều Tiểu Bảo thầm chê bai cô, cậu bé cầm hộp kem mà Kiều Minh Anh đã ăn được một nửa lên, múc một muỗng lớn nhét vào trong miệng mình.
Kiều Minh Anh gọi cho Lê Hiếu Nhật một cuộc, cũng giống như thường này vậy, đổ chuông tầm năm giây là anh đã bắt máy. Giọng nói của Lê Hiếu Nhật vẫn lành lạnh như mọi khi: “Anh đang ở trong bệnh viện, sao thế?”
“Bệnh viện? Anh bị thương à?” Vừa nghe anh nói đến bệnh viện, Kiều Minh Anh lập tức cảm thấy căng thẳng, nhưng giọng nói của Lê Hiếu Nhật không giống với người bị thương hay bị bệnh.
Ngày hôm sau, từ tối hôm qua đến tám giờ sáng hôm sau, Kiều Minh Anh còn chưa ngủ đủ tám tiếng.
Khoảng thời gian còn lại, cô đều lăn qua lộn lại ở trên giường, bởi thế hôm nay dậy trễ, nhìn thấy cặp mắt thâm quầng một cách rõ ràng của mình ở trong gương, cô cũng không lấy là bất ngờ.
“Mẹ ơi, tối qua mẹ đi ăn trộm à?” Kiều Tiểu Bảo vừa soạn cặp xong, nhìn thấy Kiều Minh Anh từ trên lầu đi xuống bèn quay người lại ngay, cậu bé nhìn cô, hai đôi tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc cặp trong vô thức.
Kiều Minh Anh trừng mắt nhìn cậu bé, cô không có sức để dạy dỗ nhóc con này nữa mà chỉ lề mề đi đến, ngáp dài biếng nhác.
Cô nhìn dáo dác phòng khác một lượt, không nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đâu, đôi lông mày nhíu lại thật chặt: “Ba con vẫn chưa về à?”
“Da, đúng thế đó, khi nãy ba gọi điện nói là đêm nay sẽ về trễ.” Kiều Tiểu Bảo lùi về sau vài bước, cách Kiều Minh Anh ra xa một chút.
Kiều Minh Anh không hề nhận ra thái độ Kiều Tiểu Bảo là lạ, nghe cậu bé nói như thế, cô chỉ gật đầu rồi giơ tay xoa gáy mình, ánh mắt cô lại vô tình nhìn xuống tờ báo đang được nhét vào trong cặp của Kiều Tiểu Bảo.
“Con đi học còn mang báo theo làm gì?” Đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh khẽ híp lại, cô hỏi cậu bé, thấy rõ con trai mình có vẻ chột dạ.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy sau gáy Kiều Tiểu Bảo, gương mặt cậu bé vẫn ráng giữ vẻ bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mà nói với Kiều Minh Anh: “Bởi vì hôm nay phải cắt giấy, con chưa chuẩn bị nên lấy báo thay thế.”
Hôm nay Kiều Minh Anh không vui cho mấy, cô cũng không suy nghĩ kỹ về vẻ kỳ quặc của Kiều Tiểu Bảo nữa, chỉ véo vào mặt cậu bé rồi đuổi con mình đi học.
Chị Lâm bày sẵn đồ ăn lên bàn cho cô, rồi đứng lùi qua một bên.
Kiều Minh Anh lướt Zalo theo thói quen, cô làm mới dòng thời gian, bèn nhìn thấy tin tức mới của ngày hôm nay.
Tổng giám đốc CR đưa một cô gái bí ẩn…
Lúc nhìn thấy những chữ đầu tiên, ánh mắt Kiều Minh Anh đã khựng lại, cô tò mò bấm vào trong, muốn đọc cho thật kỹ.
Tiêu đề là ‘tổng giám đốc CR đưa một cô gái bí ẩn vào bệnh viện, chẳng bao lâu sau, hai người lớn trong nhà họ Lê đã có mặt ở bện viên, địa vị của cô Lê có gặp nguy cơ hay không?’
Cô Lê? Nói cô đấy à?
Kiều Minh Anh nhướn mày, cô cầm một miếng sandwich lên ăn, trong lòng cũng chẳng cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Tối qua cô đã biết về chuyện này rồi, cũng biết người đó chính là Diệp Tử, nhưng khi báo chí đăng tin như thế cứ như thể cô bị thất sủng vậy.
Sở dĩ Diệp Tử phải nhập viện là vì cô ta gặp tai nạn giao thông vào tối hôm qua, Lê Hiếu Nhật vốn cảm thấy áy náy với cô ta, anh có cùng ba mẹ mình đến thăm cũng là chuyện hiển nhiên, nên cô không hề cảm thấy bất mãn gì cả.
Có điều cô vẫn u uất hết cả buổi tối, ngủ không ngon, xem ra cô cũng không hề độ lượng như thế.
Sau khi xem xong bản tin, cô cũng ăn xong bữa sáng, Kiều Minh Anh cầm điện thoại lên đi ra khỏi nhà bếp, tìm nguyên liệu rồi bắt đầu nấu canh.
Chị Lâm nhìn thấy thế, sợ một mình cô không làm hết được bèn đến giúp đỡ cô một phen.
Trong bệnh viện trung tâm thành phố, ở phòng bệnh 305.
Điều bất ngờ là Kiều Minh Anh không hề gặp Lê Hiếu Nhật và ba mẹ Lên, chỉ nhìn thấy một mình Diệp Tử ở đây, hình như cô ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Cô Kiều Minh Anh, cô đến không đúng lúc rồi, Lê Hiếu Nhật đã lên công ty, bác trai và bác gái cũng vừa mới trở về.” Diệp Tử nhìn thấy cô đến, cô ta nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Tôi không đến đây để tìm anh ấy, tôi đến tìm cô.” Kiều Minh Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi mới đặt chiếc hộp trong tay lên trên đầu giường: “Nghe nói đêm qua cô bị mất nhiều máu, bởi thế tôi đã nấu canh bổ máu cho cô, cô ăn đi cho nóng.”
Nghe cô nói thế, ánh mắt Diệp Tử hơi sáng lên, cô ta nhìn hộp giữ ấm trên bàn rồi nói: “Thế thì phải cảm ơn cô Kiều Minh Anh rồi.”
Kiều Minh Anh cười cười, cô mở hộp giữ ấm ra, bày sẵn chén muỗng để cô ta thuận tiện ăn uống: “Tôi để đây cho cô này, nếu như không còn việc gì khác thì tôi về trước đây.”
“Không tiễn.” Diệp Tử tiễn cô đi bằng ánh mắt, cho đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô ta mới biến mất.
“Anh ta nói đúng thật.” Cô ta cười giễu, rồi nhìn chén canh, dứt khoát thấy một thứ gì đó từ trong túi ra, đổ hết vào trong chén canh.
Lần thứ hai Kiều Minh Anh đến bệnh viện trung tâm, cũng chỉ cách lần trước khoảng chừng một tiếng đồng hồ mà thôi.
Nghe nói Diệp Tử được đưa vào phòng cấp cứu, nguyên nhân là vì đã ăn canh mà cô đưa đến trong ngày hôm nay.
Nhưng canh đó cô và chị Lâm cũng ăn cơ thể, không có bất kỳ vấn đề nào cả, sao Diệp Tử lại gặp chuyện được kia chứ?
Trong lòng Kiều Minh Anh vô cùng hỗn loạn, cô nhìn hàng chữ trên thang máy trân trân, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Ding…
Rốt cuộc thang máy cũng đã đến tầng đó, Kiều Minh Anh vội vàng chạy ra ngoài, rồi bất cẩn va phải một người.
“Cung Nghị? Sao anh lại đứng đây?” Kiều Minh Anh ôm vầng trán bị đụng đến đau nhói, nhìn Lục Cung Nghị với vẻ ngạc nhiên.
Nụ cười của Lục Cung Nghị vẫn dịu dàng như mọi khi: “Anh đến thăm bạn, em thì sao? Gấp thế để làm gì?”
Anh vừa mới hỏi dứt lời, cô mới sực nhớ ra một chuyện: “Không có thời gian nói chuyện với em nữa, anh đi đây!”