Lê Hiếu Nhật biết, Kiều Tiểu Bảo chính là sự ràng buộc khiến Kiều Minh Anh không thể rời đi, nhưng nếu như muốn cô thật tâm ở bên anh, chỉ có cách khiến cô yêu anh mà thôi.
Tốt nhất, tình yêu mà cô dành cho anh phải giống như những gì mà anh dành cho cô.
“Tổng giám đốc Lê có dám đặt cược với tôi không?” Lục Cung Nghị đứng dậy, nhìn vào ánh mắt Lê Hiếu Nhật, một người nguy hiểm, một người dịu dàng, khiến nhiệt độ trong phòng như trộn lẫn giữa băng và lửa, ai cũng không thua ai.
Lê Hiếu Nhật không trả lời lại, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.
Lục Cung Nghị cũng không để ý đến việc này, nói: “Tổng giám đốc Lê để Kiều Minh Anh trở thành người mẫu đại diện cho buổi triển lãm lần này, thời gian là một tuần, trong khoảng thời gian này tổng giám đốc Lê không được làm phiền đến công việc của bọn tôi, nếu như cuối cùng Kiều Minh Anh vẫn chọn trở về bên anh, vậy thì tôi thua và ngược lại.”
“Quả thật là một màn đánh cược không tồi.” Lê Hiếu Nhật cười, tay đút túi quần, nhìn Lục Cung Nghị: “Chỉ là, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý cược với anh? Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ từ bỏ Kiều Minh Anh, ngoan ngoãn rời đi đi?”
Nói xong, anh nở một nụ cười ngạo nghễ, lạnh lùng, khiến người khác không thể làm ngơ.
Lục Cung Nghị nhíu mày, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật có chút không tán đồng: “Tổng giám đốc Lê, anh đang ép buộc Kiều Minh Anh ở bên cạnh anh! Anh không biết tôn trọng ý kiến cá nhân của cô ấy!”
Lê Hiếu Nhật bật cười, rồi lạnh lùng nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ: “Ép buộc cô ấy ở bên cạnh tôi? Tôi sẽ mở lớn mắt xem xem, cô ấy có chút không tình nguyện nào khi ở bên cạnh tôi hay không? Nếu như tổng giám đốc Lục hiểu rõ cô ấy, sao lại không biết tính cách của cô ấy như thế nào chứ, ép buộc là cô ấy sẽ ở lại sao?”
Anh chỉ hợp mưu với Kiều Tiểu Bảo để giữ Kiều Minh Anh ở lại, anh chỉ hợp mưu với Kiều Tiểu Bảo để Kiều Minh Anh ngoan ngoãn ở lại biệt thự mà thôi, ép buộc cô? Lê Hiếu Nhật cười khẩy, cho dù có ép buộc cô như thế nào, chỉ cần có thể giữ cô ở lại, anh có thể không màng mọi thủ đoạn.
Lời này của anh đã thành công khiến Lục Cung Nghị im lặng, như Lê Hiếu Nhật nói, anh ta hiểu Kiều Minh Anh, đương nhiên biết rõ cô không phải kiểu người sẽ làm chuyện mà mình không muốn chỉ vì người khác ép buộc, cô vốn là người thích tự do, bây giờ ở lại, chỉ sợ là cô đã thật sự động lòng với Lê Hiếu Nhật rồi.
Sau khi khiến Lục Cung Nghị có suy nghĩ lầm tưởng này, Lê Hiếu Nhật không ở lại nữa, quay người rời khỏi đây.
Lúc đi ra ngoài anh lại nhìn thấy Kiều Minh Anh đang đứng ở cửa làm mặt quỷ, cô không nghĩ đến sẽ đột nhiên có người đi ra ngoài, dọa khiến cô nhảy sang một bên, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
“Em đứng ở đây làm gì?” Lê Hiếu Nhật nhướng mày nhìn cô, anh đã nhìn rất rõ hành động ban nãy của cô rồi.
Tuy nhiên… cũng rất đáng yêu.
Kiều Minh Anh bị phát hiện ý đồ, cô cảm nhận được mặt mình bỗng nóng ran, cô nhìn Lê Hiếu Nhật, vội vàng cúi thấp đầu xuống: “Không có gì!”
Cô sẽ không nói cho anh biết là cô đứng ở đây trút giận lên cánh cửa vì không hài lòng với thái độ của anh đâu.
Chuyện này có gì khác so với tin đồn Đặng Chiến ôm hôn cái cột chứ?
Lê Hiếu Nhật đột nhiên bật cười, không kìm được mà giơ tay lên, vuốt mái tóc xù của Kiều Minh Anh, đôi mắt đen nhánh tràn đầy yêu thương và dịu dàng khó có thể nhận ra.
Anh nhớ lại những lời ban nãy Lục Cung Nghị nói với mình, trong lòng lại có chút suy nghĩ.
Cánh cửa phía sau dần dần mở ra, Lục Cung Nghị vừa ra ngoài đã nhìn thấy một màn này, gương mặt Kiều Minh Anh đỏ ửng như đang xấu hổ, hai má phồng lên, Lê Hiếu Nhật đang dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, cô cũng không phản kháng lại, vẻ ngoài ngượng ngùng hiếm thấy này của cô khiến Lục Cung Nghị có chút thất thần.
Anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Minh Anh, cô nuôi lớn Kiều Tiểu Bảo, vốn dĩ là một người phụ nữ vừa kiên cường vừa tự tin, cho dù có bị thương, nhưng cũng không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài, dáng vẻ ngại ngùng này lại càng hiếm thấy.
Mà bây giờ…
“Đề nghị của anh, tôi đồng ý.” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nói với Lục Cung Nghị ở phía sau mình nhưng không quay đầu lại,
Lục Cung Nghị ngơ ra, đối với sự đồng ý đột ngột này của Lê Hiếu Nhật anh ta cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn hai người bọn họ, bước vào thang máy.
“Đề nghị gì?” Kiều Minh Anh nghe thấy lời nói lạ lùng của Lê Hiếu Nhật, nhíu mày hỏi.
“Muốn biết à?” Lê Hiếu Nhật thu tay về, đút vào trong túi, dáng vẻ ung dung, bước về phía phòng làm việc của mình, làm ra vẻ thần bí.
Kiều Minh Anh gật đầu lia lịa, đi theo sau anh, tuy Lê Hiếu Nhật không nhìn thấy, nhưng đối với một em bé vẫn luôn tò mò với mọi chuyện như cô, đương nhiên cô rất muốn biết rồi: “Muốn!”
Sau khi Lê Hiếu Nhật đi đến bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế sếp màu đen, tay nới lỏng cổ áo, mở hai chiếc cúc đầu tiên ra, để lộ một làn da màu lúa mạch mạnh khỏe, qua chiếc áo sơ mi trắng, còn có thể nhìn thấy được cơ bụng ở bên trong, vô cùng quyến rũ. Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy có một cỗ máu trào lên đầu, thiếu chút nữa là chảy máu mũi trước mặt anh, may mà cô đã nhìn thấy nhiều, có sức đề kháng, khẽ khịt mũi, cô cố gắng rời sự chú ý của bản thân.
Đúng là một tên yêu nghiệt, vẫn còn là một người phụ nữ như cô ở đây, còn làm ra cái động tác quyến rũ người khác như vậy nữa? Muốn khoe khoang với cô sao?
“Tâm trạng lúc này của bản thiếu gia không được tốt, không muốn nói cho em.” Lê Hiếu Nhật ngả ra sau ghế, mắt lấp lánh ý cười, nhìn sắc mặt Kiều Minh Anh thay đổi, tâm trạng anh lại vô cùng tốt.
Gì mà tâm trạng không được tốt, không muốn nói cho cô chứ?!
Kiều Minh Anh nắm lại tay thành nắm đấm, trừng mắt nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mặt, gương mặt của anh rõ ràng đang viết mấy chữ: Tâm trạng của bản thiếu gia đang rất tốt, nhưng anh đây vẫn không muốn nói cho em, em làm gì được nào?
Còn có thể vô sỉ hơn được không?
Kiều Minh Anh hít sâu một hơi, áp chế lại chút bốc đồng muốn đánh Lê Hiếu Nhật, mỉm cười nhìn anh, nụ cười vô cùng dịu dàng, tươi tắn như một bông hoa xinh đẹp động lòng người, giọng nói cũng nhẹ nhàng hiếm thấy: “Vậy anh cứ đợi tâm trạng tốt hơn…”
Lê Hiếu Nhật nhướng mày, híp mắt nhìn cô, hừ, cô nhóc này vẫn bình tĩnh như vậy, không giống với tác phong của cô chút nào.
“Ném mẹ nó cái tâm trạng đó của anh đi!” Cảnh tượng đột ngột thay đổi, nụ cười trên mặt Kiều Minh Anh đột nhiên tắt ngấm, cô lập tức trở thành một đóa hoa xác chết chuyên ăn thịt người, gào lên với Lê Hiếu Nhật.
Gào xong, cô giậm chân đùng đùng, trừng mắt nhìn anh, như một con mèo giương nanh múa vuốt.
Lê Hiếu Nhật bất lực, lắc lắc đầu, đôi mắt đen khóa chặt gương mặt nhỏ đang tức giận của cô, chế giễu nói: “Em không thể học những người phụ nữ khác một chút được à, nói khẽ cười duyên, em nhìn xem bây giờ làm gì có người phụ nữ nào giống như em chứ, không thể làm nũng, chu miệng ra sao? Sao cứ phải thô bạo như vậy?”