Kiều Minh Anh đặt chiếc cốc trong tay mình xuống, khẽ ngước mắt lên nhìn Lục Cung Nghị, nở nụ cười với anh.
Nụ cười này trùng hợp lại để Lê Hiếu Nhật bắt gặp được, ánh mắt anh hiện lên sự không vui, đưa tay cầm lấy cốc café trước mặt, nhưng lại nhìn thấy trước mặt Lục Cung Nghị không phải café, mà là nước lọc.
Anh bất giác siết chặt cốc nước trong tay, nhìn nụ cười của Kiều Minh Anh vài giây, ánh mắt tối đi, giống như có một cơn cuồng phong trong mắt.
Lục Cung Nghị lại làm lơ như không thấy, cầm cốc nước lọc trước mặt lên, mỉm cười dịu dàng với Kiều Minh Anh, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Không ngờ là Minh Anh vẫn còn nhớ, anh không thể uống café, anh còn tưởng rằng em quên rồi cơ.”
Nói xong, làm như không có chuyện gì quay sang nhìn Lê Hiếu Nhật, nở một nụ cười tươi.
“Anh dị ứng với café, em dị ứng với nước hoa, sao có thể quên được cơ chứ.” Đối với Kiều Minh Anh mà nói, sở dĩ cô có thể nhớ được chỉ là trùng hợp cô dị ứng với nước hoa, còn Lục Cung Nghị bị dị ứng với café mà thôi, mà cô cũng chỉ coi đây là một chuyện nhỏ.
Vì vậy cô nói một cách thản nhiên ở trước mặt mọi người, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà, người nói vô ý, người nghe có ý, lời này được Lê Hiếu Nhật nghe được, anh lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Một thói quen nhỏ của Lục Cung Nghị mà cô cũng có thể nhớ rõ, có phải là cô thích anh ta hay không, vì vậy mới từ chối anh vô số lần, suy nghĩ này dần dần hình thành trong đầu Lê Hiếu Nhật, mà một khi đã được nảy sinh, nếu muốn anh nghĩ là không phải, thì sẽ rất khó.
Theo như anh nghĩ, xem ra Kiều Minh Anh thật sự không thích anh.
Sở dĩ cô đồng ý ở lại biệt thự, cũng chỉ bởi vì Kiều Tiểu Bảo mà thôi, nếu như không có Kiều Tiểu Bảo, e là bảo cô ở lại nơi này một ngày, cô cũng không vui vẻ gì.
Cũng chỉ có những việc liên quan đến Kiều Minh Anh, mới khiến Lê Hiếu Nhật cảm thấy thất bại mà thôi, anh nắm giữ cả mạng lưới kinh tế của nước C, mọi người đều phải lệ thuộc vào anh mà sống, anh là một người làm việc quyết đoán, mạnh mẽ, là thần thoại được vô số người kính ngưỡng.
Nhưng mà, lại bại bởi một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ này, trong lòng không hề có anh.
Kiều Minh Anh đứng một lúc, nhận ra không khí trong phòng đột ngột lạnh đi, cô đảo mắt, nhìn Lê Hiếu Nhật đứng bên cạnh mình, anh rũ mắt xuống, gương mặt không chút biểu cảm, không biết là do ảo giác của cô hay là vì sao, Kiều Minh Anh có thể cảm nhận được sự bi thương trên gương mặt anh.
Bi thương?
Suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu cô, đã ngay lập tức bị cô phủ định, hơn nữa nó còn khiến cô cảm thấy, có khi nào não cô có vấn đề rồi nên mới nghĩ ra điều này không, Lê Hiếu Nhật là ai chứ? Anh mà biết bi thương sao?
Một người đàn ông từ trước đến nay không đặt ai vào trong mắt, anh biết thế nào là bi thương sao?
Kiều Minh Anh tự phỉ nhổ trong lòng, nhất thời cảm thấy suy nghĩ này của cô quá đáng sợ rồi, không nên nghĩ đến nữa thì hơn.
Chỉ trong khoảng một phút, Lê Hiếu Nhật đã điều chỉnh được cảm xúc của bản thân, nhìn thấy Kiều Minh Anh vẫn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt anh lạnh đi, lạnh lùng nói: “Đứng đây làm gì? Trở về.”
Đây vốn là một lời nói bình thường đến không thể bình thường hơn, với suy nghĩ thẳng đuột của Kiều Minh Anh thường ngày, chắc chắn cô không thể nhận ra được điều gì, nhưng lần này, cô thật sự cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng rồi.
Sự tức giận này không giống với những lần anh muốn đánh vào mông cô vì cô làm ra một số chuyện khiến anh phẫn nộ, tuy giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng Kiều Minh Anh lại cảm thấy, boss lớn đã thật sự tức giận rồi.
Còn vì sao anh lại tức giận, thì cô không biết.
“Ồ.” Kiều Minh Anh cảm thấy một chút ấm ức, đáp một tiếng, sau đó bước về phía cửa, lúc quay người đóng cửa trừng mắt một cái với bóng lưng của Lê Hiếu Nhật, ăn mất miếng thịt kho tàu nhà anh rồi hay sao mà anh bày ra cái sắc mặt đó.
“Nói đi, người mà anh nhìn trúng là ai?” Trở lại chuyện chính, Lê Hiếu Nhật nhìn Lục Cung Nghị, nói.
“Kiều Minh Anh.” Lục Cung Nghị nói thẳng, chỉ có điều câu nói này vừa được thốt ra, sắc mặt Lê Hiếu Nhật lập tức thay đổi, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm.
“E là phải khiến mấy người thất vọng rồi, Kiều Minh Anh là nhà thiết kế của chúng tôi chứ không phải người mẫu, vì vậy yêu cầu của bên anh, tôi từ chối.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trầm xuống, thẳng thừng từ chối.
Kiều Minh Anh sao, anh ta nghĩ hay thật đó, anh ta tưởng rằng anh không biết được suy nghĩ trong lòng bọn họ hay sao? Mượn cơ hội này muốn tiếp cận Kiều Minh Anh mà thôi, nhưng mà, cứ cho rằng bây giờ trong lòng Kiều Minh Anh không có anh, nhưng không có chuyện anh sẽ nhường cô cho người khác.
Anh sẽ tốt đến mức làm cầu nối cho Lục Cung Nghị sao? Haha, anh không phá cầu là may lắm rồi.
“Nhà thiết kế thì sao, mà người mẫu thì sao chứ? Chỉ cần Kiều Minh Anh bằng lòng, chúng tôi hoàn toàn có thể lấy thân phận nhà thiết kế của cô ấy để mở ra một buổi triển lãm thời trang và nước hoa, phát triển sản phẩm ra toàn quốc, lợi nhuận lúc đó không cần nói chắc anh cũng có thể biết được.” Lục Cung Nghị ngồi thẳng, nhìn người đàn ông vừa nguy hiểm vừa khó đoán ở trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm.
Với cách làm việc bá đạo và tính chiếm hữu cao của người đàn ông này mà nói, chỉ cần là nói những chuyện liên quan đến Kiều Minh Anh, phong cách làm việc của anh sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Anh cảm thấy số tiền này, tôi tiếc sao?” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười chế giễu, dường như đang cười nhạo người kia không biết lượng sức mình.
Lục Cung Nghị sớm đã dự liệu được điều này, nhưng nghe được lời nói đó thì không khỏi nhíu mày, nói với Lê Hiếu Nhật: “Tổng giám đốc Lê đã nghĩ kĩ rồi chứ? Giá trị của số tiền đó tôi và anh đều biết rõ, nếu như hợp tác, đôi bên cùng có lợi sao lại không?” Lê Hiếu Nhật không đợi anh ta nói xong, đứng dậy, vuốt phẳng áo, rồi nói: “Nếu như tổng giám đốc Lục cảm thấy tôi sẽ vì chút lợi nhuận này mà hợp tác với bên anh, vậy thì đã xem thường tôi quá rồi. Đổi thành ai khác cũng được, chỉ duy Kiều Minh Anh, anh đừng bao giờ nghĩ đến!”
Nói xong, anh quay người rời đi.
“Xem ra tổng giám đốc Lê thật sự rất thích Minh Anh nhỉ, vì cô ấy, anh ta còn có thể từ bỏ cuộc làm ăn bạc tỷ cơ mà.” Lục Cung Nghị khẽ cười một tiếng, ánh mắt trầm xuống, xem ra anh đã xem thường địa vị của Kiều Minh Anh trong lòng Lê Hiếu Nhật rồi.
Hợp tác bạc tỷ, nếu như nhìn xa trông rộng, số lợi nhuận hai bên có thể kiếm được sẽ không chỉ có từng đó, nhưng Lê Hiếu Nhật lại nói, chỉ một chút lợi nhuận.
Lê Hiếu Nhật thật sự chỉ đơn giản là muốn chiếm hữu Kiều Minh Anh thôi sao?
Ánh mắt Lục Cung Nghị có chút phức tạp, xem ra mọi chuyện ngày càng rắc rối, thậm chí đã dần rời khỏi kế hoạch ban đầu của anh ta.
“Vậy thì có sao chứ?” Lê Hiếu Nhật ngừng bước, xoay người lại nhìn anh ta, khẩu khí vô cùng ngang ngược, chỉ năm chữ ngắn gọn, lại biểu đạt được mọi thứ.
Anh thích Kiều Minh Anh, vậy thì có sao chứ?
Kiều Minh Anh không thích anh, vậy thì cũng có làm sao?
Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh một ngày, anh không tin là cô ngốc này không nhìn ra được anh đối xử tốt với cô, anh có sự tự tin đó, anh sẽ khiến cho Kiều Minh Anh hoàn toàn yêu anh, mãi mãi không rời khỏi anh.