Kiều Tiểu Bảo lập tức bị hốt hoảng, cũng không có kêu ra tiếng, chính là cứ nhìn người phụ nữ ở trước mặt.
“Quỷ kìa.” Không để Kiều Tiểu Bảo lên tiếng, người phụ nữ kia lập tức quay người lại, cố gắng chạy về phía cầu thang, thiếu chút nữa còn bị té một phát.
Cái gì chứ? Nhóc là quỷ á?
Kiều Tiểu Bảo không khỏi đỏ mặt nhìn người phụ nữ đang cố gắng sống chết chạy lên cầu thang ở chỗ cầu thang, nhưng mà lại không biết cái váy của mình đã bị hoa văn chạm trổ của cầu thang níu lại, càng dùng sức chạy nhưng mà không không di chuyển được chút nào.
Nhóc còn chưa có la nên “Má ơi quỷ kìa”, làm sao mà con “quỷ” này lại gọi nhóc là quỷ mà còn chạy nữa chứ??
Kiều Tiểu Bảo sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đẹp trai của mình, soi soi gương mặt vào trong tủ lạnh phản quang, đẹp trai như vậy mà, có chỗ nào giống quỷ chứ? Đúng là không có mắt nhìn!
Nghĩ như vậy, Kiều Tiểu Bảo cầm sữa chua chậm rãi đi về phía cầu thang, thấy người phụ nữ kia còn đang cố gắng mà nhảy nhảy về phía trước, mép váy của cô ta đang bao lấy hoa văn chạm trỗ, tình cảnh như thế này có cảm giác rất thú vị.
Kiều Tiểu Bảo thì sao, cảm thấy bản thân mình là một bánh bao nhỏ đáng yêu lại tốt bụng, nhóc đây là hăng hái làm việc nghĩa, anh hùng cứu mỹ nhân!
Mặc dù, người mà mình cứu được chính là nữ quỷ…
Kiều Tiểu Bảo hơi cong người xuống lôi mép váy đang bị kẹt ở trong chỗ điêu khắc, người phụ nữ kia chưa kịp phản ứng được, trong lúc nhất thời không dừng động tác, nhảy một cái liền ngã nhào về phía trước.
“Dì không…” Kiều Tiểu Bảo nở một nụ cười đúng chất của bánh bao ưu nhã, đang muốn hỏi thăm một chút, ai ngờ lời còn chưa có nói ra thì đã bị người phụ nữ kia đánh gãy.
“Đừng có tới đây!.” Lớp mặt nạ đang đắp ở trên mặt của cô ta không biết đã rơi xuống từ lúc nào, là Lê Ngữ Vi.
Cô ta nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo thế mà lại đi đến trước mặt của cô ta, tâm lý vốn sợ hãi lại càng nghiêm trọng hơn, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo đang phóng to ở trước mặt của mình, hoảng sợ la lên một tiếng rồi lấy tốc độ nhanh chóng chạy lên lầu.
Thiếu chút nữa là té ngã rồi.
Kiều Tiểu Bảo sờ mũi một cái, trong lòng có chút mất cân bằng, tâm hồn nhỏ bé của nhóc đã bị đả kích rồi, nhóc yêu cầu được an ủi.
Nghĩ đến đây, Kiều Tiểu Bảo đang đứng ở trước cửa phòng của mình đang do dự bước vào, đôi mắt to lại chuyển đến trước cửa phòng ngủ của Lê Hiếu Nhật với Kiều Minh Anh, tròng mắt đảo quanh mấy vòng, sau đó nhếch miệng cười hắc hắc.
Điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, Kiều Tiểu Bảo bỏ sữa chua xuống, sau đó mở cánh cửa phòng của Lê Hiếu Nhật ra với sự hoang mang sợ hãi rồi chạy bước nhỏ đi vào.
“Mami! Mami!” Vừa chạy còn vừa kêu to, bộ dạng nhỏ bé bị dọa hoảng sợ cực kỳ.
Mặc dù là Lê Hiếu Nhật với Kiều Minh Anh ngủ cùng một cái giường, nhưng mà lại ngủ tách ra hai bên, ở giữa còn có chăn mền ngăn lại.
Lê Hiếu Nhật vừa mới chống người dậy đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé mềm mại kia chui vào trong chăn của Kiều Minh Anh, từ ban đầu chiếc giường lớn bên kia bò qua tới bên đây, sau đó nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo sà vào trong lòng của Kiều Minh Anh.
“Mami, cục cưng nhìn thấy quỷ nữ.” Kiều Tiểu Bảo nhào vào trong ngực của Kiều Minh Anh ôm cô thật chặt lại, đôi mắt to chớp chớp hoảng hốt nhìn Kiều Minh Anh, miệng líu lo nói.
“Quỷ nữ à? Quỷ nữ đến từ đâu?” Kiều Minh Anh nghe xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều nhăn lại hết với nhau, đôi môi thâm thúy nhíu chặt lại, nhìn Lê Hiếu Nhật ở trước mặt đang nhìn mình: “Hóa ra ở nơi này còn có quỷ gây sự à?”
“Cục cưng nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng, muốn bắt cục cưng đi.” Kiều Tiểu Bảo vùi vào trong lòng của Kiều Minh Anh, ôm chặc lấy Kiều Minh Anh không thể nào buông tay được
Khóe miệng lại nhoẻn lên ở một nơi mà Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật không nhìn thấy được, gian xảo giống như là một con hồ ly nhỏ.
“Quỷ ở đâu ra chứ? Ở trang viên này cho dù là buổi tối cũng có người đi tuần tra, huống hồ gì ba con đã ở đây năm năm trời rồi, sao mà có thể có quỷ được chứ.” Lê Hiếu Nhật cau mày, đứng dậy mò điện thoại ở trên bàn cầm ở trong tay.
“Có thì chính là có, không biết đâu, tối nay cục cưng muốn ngủ với mami.” Đôi mắt to ướt sũng của Kiều Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Anh, khiến cho Kiều Minh Anh không nỡ từ chối.
Không biết là hôm nay ai nói mình là nam tử hán đại trượng phu, không sợ trời không sợ đất đây này!
Ây da da!
Kiều Minh Anh vừa cười hắc hắc ở trong lòng vừa ôm chặt thân thể mềm mại của Kiều Tiểu Bảo: “Có mami đang ở đây, cho dù là siêu nhân điện quang đến đây cũng không thể bắt cục cưng đi được đâu.”
Bởi vì ở bên cạnh của cô còn có quái thú lớn.
Lê Hiếu Nhật híp mắt lại nhìn Kiều Tiểu Bảo đột nhiên xen vào cũng không có không vui, chính là trong lòng có chút đố kỵ, bởi vì người đầu tiên mà Kiều Tiểu Bảo nghĩ đến vẫn là mami của mình, rõ ràng là cái ôm của ba mới rộng lớn hơn mà?
“Ấu trĩ.” Anh thấp giọng nói một câu, sau đó nằm xuống nghiêng người sang nhìn chằm chằm vào Kiều Tiểu Bảo đang nhào vào trong ngực của Kiều Minh Anh, trong lòng lại cứ luôn ngứa ngáy.
Lúc nào Tiểu Bảo mới có thể thân thiết với anh như vậy đây.
Có điều cũng không có cách nào khác, ai kêu anh đã bỏ lỡ thời gian còn trẻ con của Tiểu Bảo chứ, tất cả đều phải từ từ.
“Cục cưng à, con đến chỗ daddy đi nào.” Cuối cùng Lê Hiếu Nhật vẫn là vẫy vẫy tay với Kiều Tiểu Bảo, ra hiệu cho nhóc đến chỗ của mình.
“Vâng ạ.” Kiều Tiểu Bảo ngọt ngào trả lời một tiếng, thân thể nhỏ nhắn lăn mấy vòng liền lăn vào trong ngực của Lê Hiếu Nhật.
Cảm giác được thân thể nhỏ bé mềm mại ở trong ngực, Lê Hiếu Nhật thỏa mãn nở một nụ cười, ôm chặt Tiểu Bảo.
Kiều Minh Anh bĩu môi, nhìn khuôn tràn đầy nụ cười của Lê Hiếu Nhật, cô có chút ngây người.
Điều này khiến cho Kiều Minh Anh cảm thấy anh thật lòng yêu thích Kiều Tiểu Bảo, chứ không phải là giả vờ.
“Mami, mami cách cục cưng xa quá, đến gần một chút đi mà.” Kiều Tiểu Bảo xoay người lại vẫy tay với Kiều Minh Anh, vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía Kiều Minh Anh.
Khóe miệng của Kiều Minh Anh kéo một cái, cái thằng nhóc thối này đòi hỏi nhiều thứ ghê.
“Khụ khụ.” Lê Hiếu Nhật thấp giọng ho nhẹ, đôi mắt đen híp lại, bộ dáng kia giống như là đang đồng ý với Kiều Tiểu Bảo, con ngươi khóa chặt vào Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh chần chờ trong chốc lát, trong lòng nghĩ là có Kiều Tiểu Bảo ở giữa, chắc là anh sẽ không làm gì cô đâu?
Thế là xoạc xoạc dịch người qua đó, Kiều Tiểu Bảo thuận thế nằm thẳng xuống, một cái tay kéo Kiều Minh Anh, một cái tay khác lại kéo lấy Lê Hiếu Nhật, nhắm mắt lại ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Có lẽ nhóc chính là Tiểu Bảo hạnh phúc nhất trên đời này.
Kiều Minh Anh vì để tránh va chạm ánh mắt với Lê Hiếu Nhật cho nên cũng nhắm mắt lại, cho dù là không ngủ được thì có đếm bánh bao cô cũng phải ngủ.
Cô là một người có kế hoạch.
Không thể nào ở lại cái trang viên này nữa, Tiểu Bảo ở bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, cô cũng không cần phải lo lắng.
Cô muốn trở về chung cư nhỏ của cô, nơi đó chính là địa bàn của cô, Lê Ngữ Vi đã đi rồi, nếu như cô ta dám đụng vào đồ đạc của cô nửa phần thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Kiều Minh Anh than nhẹ một tiếng dưới đáy lòng, rốt cuộc thì Lê Ngữ Vi muốn tùy hứng đến khi nào mới bằng lòng bỏ qua cho cô đây.
Bóng đêm lạnh như nước, trong căn phòng một nhà ba người ngủ cùng với nhau trên một cái giường lớn, Kiều Tiểu Bảo ngủ ngon giấc hơn bình thường, sau khi Kiều Minh Anh nhắm mắt lại thì cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cũng không biết là Lê Hiếu Nhật đang suy nghĩ cái gì.
Yên tĩnh như thế này, ngược lại khiến anh cảm thấy cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì có vẻ cũng không tệ.
Nhưng mà cái được gọi là yên tĩnh à, thông thường đều là yên tĩnh do con người tự suy nghĩ, nếu như mà đặt vào chỗ của Kiều Minh Anh thì cô Kiều sẽ kiêu ngạo nói một câu: Yên tĩnh là cái gì chứ, có ăn được không?
Bởi vì Kiều Tiểu Bảo phải đi học cho nên phải thức dậy cực kỳ sớm, nhóc vừa mới thức dậy thì Lê Hiếu Nhật cũng mở mắt theo, hai ba con rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì phát hiện Kiều Minh Anh vẫn còn chưa tỉnh.