Nhưng câu nói này nghe giống như cô ta là chủ còn Kiều Minh Anh chính là khách.
Khóe miệng Kiều Minh Anh cong lên, lộ ra một nụ cười hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm nào: “Quần áo nhất định phải thay, cô Diệp cứ từ từ ăn, tôi đi thay quần áo xong sẽ quay lại luôn.”
Chỉ một giây vị trí chủ khách lại được đảo ngược lại.
Sắc mặt của Diệp Tử đương nhiên không thể tốt được.
Lê Hiếu Nhật khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt mang theo sự hài lòng, anh biết, cô sẽ không để mặc cho bọn họ ức hiếp mình, một câu nói không thể phản bác.
Chỉ có phản bác mới là Kiều Minh Anh chân thật nhất.
Nếu như nói, những chuyện trên bàn ăn chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa mà thôi, vậy thì tiếp theo, Kiều cô nương không thể không cảm thán cái trò nhỏ này của Lê Ngữ Vi thật sự không đơn giản.
Đầu tiên là lúc cô đang xem một chương trình thời trang, phích cắm của ti vi đột nhiên bị Lê Ngữ Vi rút ra, những quyển tạp chí không biết từ lúc nào đột nhiên bị người khác đổi thành sách lậu, hơn nữa còn là chữ Pháp, cô cũng không để ý, dù sao cũng có thể giết thời gian.
Tất cả những thứ này đều khiến Lê Ngữ Vi rất bực bội, Kiều Minh Anh thậm chí đọc sách lậu còn nhiệt tình hơn tạp chí thời trang.
Phải làm sao?
Đương nhiên Lê Ngữ Vi không thể nhận thua như vậy được, chạy lên tầng lấy tất cả quần áo của Kiều Minh Anh ra, cắt nát tất cả.
Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy khóe miệng mình co giật dữ dội, nhưng lại không tức giận.
Tức giận với một người ngây thơ như vậy, Kiều Minh Anh cảm thấy thật lãng phí thời gian.
“Không vui sao? Không vui thì mau rời khỏi nhà tôi! Hừ!” Lê Ngữ Vi kiêu ngạo ném cây kéo xuống đất, ngẩng cao đầu rời đi.
Kiều Minh Anh nhìn đồng bừa bộn trước mặt, có chút mệt mỏi thở dài.
Kiều Minh Anh chỉ hi vọng cuộc sống yên bình, có thể không tầm thường, bận rộn nhưng nhất định phải khiến cho thời gian riêng tư của cô yên bình.
Rốt cuộc cô đã trêu trọc ai?!
Kiều Minh Anh đảo mắt, dứt khoát nằm xuống thảm, bên dưới là đống quần áo của cô vừa bị Lê Ngữ Vi cắt ra, có một số trang phục có thêm đồ trang trí, vì vậy có chút khó chịu, nhưng cô lại lười di chuyển.
“Mami, tại sao Mami lại nằm ở đây giống như một con cá chết thế?” Cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Minh Anh, đôi mắt to rất xinh đẹp và sống động, bàn tay nhỏ đặt trên balo, nhìn cô.
Cá chết?
Trên trán Kiều Minh Anh hiện lên ba vạch đen, lập tức ngồi dậy, nắm lấy khuôn mặt mềm mại của Kiều Tiểu Bảo xoa xoa: “Tiểu tử thối, mấy ngày nay không chỉnh đốn con lại bắt đầu lên nóc nhà nghịch ngói rồi đúng không?
Kiều Tiểu Bảo ngây thơ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn lên đỉnh đầu, sau đó rất nghiêm túc nói với Kiều Minh Anh: “Mami, ở đây không có ngói nha.”
“Hừ.” Kiều Minh Anh khẽ hừ một tiếng: “Đúng rồi, mấy ngày nay con ở bên Dạ Nhất, có nghe ngóng được tin tức gì của Kiều Chấn Huy không?”
Kiều Tiểu Bảo đặt balo xuống, sau đó ngồi khoanh chân bên cạnh Kiều Minh Anh, nhìn quần áo rách thành một đống, có chút nghi ngờ, chả lẽ nhà có cướp?
“Nghe ngóng rồi, chân và tay của ông ta bị thương nhẹ, còn bị bỏng nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất viện được.” Kiều Tiểu Bảo cầm một mảnh quần áo bị rách lên nhìn vào, sau đó lại nhìn Kiều Minh Anh: “Mami, những bộ quần áo này sao lại bị cắt thành như thế này?”
“Bị một người phụ nữ ngây thơ cắt.” Nghĩ đến điều này, Kiều Minh Anh lại cảm thấy đau đầu, chỉ cần cô còn sống ở đây một ngày, có lẽ sẽ không có một ngày yên bình.
Nếu như có thể, cô có thể rời khỏi đây không….
“Ở đây có người phụ nữ khác đi vào sao?” Kiều Tiểu Bảo vừa nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy tóc của mình muốn dựng lên, chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao Tiểu Bảo cậu lại không biết?
“Không sai, bảo bối buổi tối không được chạy lung tung, nếu không người phụ nữ kia sẽ chạy ra bắt con đi đó!” Kiều Minh Anh làm động tác bắt người, sau đó ngã xuống đất, sống chết cũng không muốn đứng dậy.
Ai mà biết được Kiều Tiểu Bảo lại tỏ ra chán ghét nhìn Kiều Minh Anh, bẹp miệng nói: “Bảo bối là nam tử hán đại trượng phu, không thèm sợ nhá!”
“Không sợ là tốt, nếu như con sợ thì đừng có chạy vào trong chăn của Mami để xin được dỗ dành nhá.” Kiều Minh Anh vui vẻ cười haha trên mặt đất, đạp chân lên những bộ quần áo bị rách bên dưới, nằm rất thoải mái.
Một lớp thảm mềm mại trên mặt đất cũng không thua kém gì trên giường.
Cô mãn nguyện nheo mắt lại.
Kiều Tiểu Bảo cong miệng, trong đôi mắt to tròn lóe lên sự xảo quyệt, Tiểu Bảo cậu là nam tử hán, sẽ không bao giờ sợ.
Buổi tối.
Kiều Tiểu Bảo liếc nhìn đồng hồ trên tường, chiếc máy tính xách tay trước mặt đang bật camera, khung cảnh xuất hiện bên trong máy tính chính là bệnh viện nơi Kiều Chấn Huy nằm, trong phòng bệnh của Kiều Chấn Huy.
Kiều Tiểu Bảo di chuyển con chuột, thỉnh thoảng lại nhìn vào video giám sát.
Đây là chiếc camera mà cậu bé kêu Dạ Nhất lắp vào trong phòng bệnh của Kiều Chấn Huy, cũng là vì nghĩ cho Mami, nếu như Kiều Chấn Huy cố ý đem chuyện lần này trút lên người Mami, đó chính là một điều rất xấu.
Hơn nữa nghe chú Lưu Xuyên nói, trên tay Kiều Chấn Huy còn có một con át chủ bài quan trọng.
Đây cũng là lý do tại sao Đỗ Lưu Xuyên không dám mạo hiểm quay lại nước C, ngay cả khi anh giả vờ làm gián điệp và liên lạc với Kiều Chấn Huy, nhưng chưa bao giờ nghe ngóng được người kia rốt cuộc là ai, rốt cuộc đang ở đâu.
Chỉ cần trong tay Kiều Chấn Huy vẫn còn có sự tồn tại của người kia, chỉ cần ông ta lấy con át chủ bài kia ra, người có thể động đến ông ta, đã ít lại càng ít.
Kiều Tiểu Bảo chưa từng nghĩ người ông ngoại trên danh nghĩa kia là một người dễ đối phó, trong lúc nhà họ Liễu bị phá hủy ông ta vẫn có thể đưa bà ngoại của cậu bé đi, sau đó có thể giấu giếm dưới ánh mắt của mọi người, có thể biết được ông ta tâm cơ như thế nào.
Có lẽ là bị thương quá nghiêm trọng, Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy vẫn chưa tỉnh.
Kiều Tiểu Bảo liếm đôi môi khô khốc, có chút khát nước, vì vậy đứng dậy, đi ra ngoài.
Đi trên hành lang tối đen như mực, ánh sáng từ đèn đường xuyên qua cửa sổ đi vào, cố gắng mới có thể nhìn rõ mọi thứ.
Tốc độ của Kiều Tiểu Bảo rất ổn định, hoàn toàn không giống với tốc độ ổn định mà một đứa trẻ sẽ có, điều này cũng là nhờ sự rèn luyện của đám người Dạ Nhất đối với cậu bé trong khoảng thời gian này, mới có hiệu quả rõ rệt như vậy
Điều này khiến Kiều Tiểu Bảo trước kia đã biết vận dụng sự thông minh của mình để bảo vệ Mami đột nhiên nhận ra, nếu muốn chiến đấu với kẻ thù, trước tiên phải dùng cơ thể để liều mạng với bọn họ.
Cậu vẫn còn nhỏ, những thứ cần phải học còn rất nhiểu.
Kiều Tiểu Bảo vịn vào cầu thang đi xuống tầng, bật đèn phòng khách lên, sau đó đi đến trước tủ lạnh, tìm sữa trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, Kiều Tiểu Bảo tìm một lúc nhưng vẫn không tìm thấy, vì vậy lại đi đến trước chiếc tủ lạnh bên cạnh, mở ra để nhìn xem, vị trí đặt sữa đúng bằng chiều cao của cậu bé, đưa tay ra là có thể lấy được.
Kiều Tiểu Bảo lấy một hộp sữa chua sau đó đóng tủ lạnh lại, quay người chuẩn bị quay về phòng.
Nhưng lúc cậu bé quay người lại, vừa định bước chân kia, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra!
Một người phụ nữ mặc bộ váy màu trắng, mái tóc rủ xuống, đôi mắt to nhợt nhạt và đôi môi đỏ như máu xuất hiện trước mặt cậu.
“A!” Người phụ nữ kia không ngờ lại gặp phải một đứa bé mặc đồ đen, lúc này cậu bé đang ngây người nhìn chằm chằm vào cô ta.