“Đó là do cô nói đó! Đến lúc đó đừng có mà mặt dày mày dạn ở chỗ này!” Lê Ngữ Vi đã nhận được kết quả mà mình muốn, cô ta hung hăng hừ với cô một tiếng rồi quay người rời khỏi.
Kiều Minh Anh rũ mắt xuống, không nhìn thấy rõ được những cảm xúc đang cuộn trào bên trong đó, nhưng không khó để cảm nhận ra được khí tức băng lãnh trên người cô.
Cô tưởng mình có thể bảo vệ thật tốt trái tim của mình, sẽ không bị chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, nhưng không ngờ Lê Hiếu Nhật lại thắng cô rồi.
Kiều Minh Anh ơi, nói mày ngu ngốc cũng thật là có lý mà.
Không biết qua bao lâu, Kiều Minh Anh mới từ từ ngước mắt lên, đã là buổi tối rồi, cô đưa tay dụi dụi đôi mắt có chút chua chát của mình, rồi đặt bảng vẽ lên trên ghế nằm, chuẩn bị xuống lầu.
“Anh, em không có ở đây mấy năm, anh có nhớ em không?” Lê Ngữ Vi thân mật mà ôm lấy vai của Lê Hiếu Nhật, giống như một đứa con nít đang nũng nịu vậy.
“Sao không nhớ được? Anh chỉ có một đứa em gái là em thôi.” Lê Hiếu Nhật đưa tay véo véo mũi của cô ta, sủng nịch mà nói.
Sự sủng ái của Lê Hiếu Nhật đa phần đã chia cho Kiều Minh Anh hết rồi, nhưng mà đối với cô em gái duy nhất này, anh cũng rất là chiều chuộng, bất kỳ điều kiện hay yêu cầu gì của Lê Ngữ Vi, anh đều mỉm cười đáp ứng.
“Hi hi, anh trai là tốt nhất.” Lê Ngữ Vi nở ra một nụ cười lớn, trong lòng đắc ý, đợi lát nữa đuổi người phụ nữ kia đi sẽ đơn giản hơn nhiều.
Kiều Minh Anh dụi dụi mắt bước xuống lầu, nhìn bộ dạng thân mật không biết đang nói gì của Lê Hiếu Nhật và Lê Ngữ Vi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, cả người trông không được ổn lắm.
Lê Hiếu Nhật nhìn thấy Kiều Minh Anh đi xuống, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại: “Không khoẻ sao?”
Lê Ngữ Vi thầm đắc ý, biết lát nữa sẽ bị cô ta đuổi đi nên giả vờ đáng thương chứ gì! Đừng tưởng như vậy là cô ta sẽ hạ thủ lưu tình!
“Không sao.” Kiều Minh Anh đi tới, chọn một chỗ tương đối xa so với bọn họ ngồi xuống.
Thấy cô hình như là đang cố ý ngồi cách xa anh, trong đôi con ngươi hẹp dài của Lê Hiếu Nhật liền hiện lên sự không vui, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì lại bất giác cảm thấy đau lòng, trong lòng có chút phiền muộn: “Ngồi xa như vậy làm gì, qua đây.”
“Không cần, tôi ngồi ở đây được rồi.” Kiều Minh Anh không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn đồ ăn trong dĩa của mình, không có chút muốn ăn nào hết.
Điều này đối với một người có tâm hồn ăn uống mà nói là một chuyện rất đáng sợ, nhìn cả một bàn mỹ thực nhưng lại không có muốn ăn.
Nhưng mà Kiều Minh Anh thật sự không có cảm giác thèm ăn gì hết!
“Không có lịch sự gì cả, ở nhà người ta mà tuỳ ý như vậy hả.” Lê Ngữ Vi khinh miệt nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, có chút nũng nịu mà nói: “Anh, em ghét cô ta, đuổi cô ta ra ngoài có được không?”
Lê Ngữ Vi ghét Kiều Minh Anh, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, tuy lúc nhỏ bọn họ đã từng chơi chung, Kiều Minh Anh và Lê Ngữ Vi chơi với nhau cũng khá tốt.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào mà Lê Ngữ Vi đã bắt đầu nhắm vào Kiều Minh Anh ở khắp nơi, mà Kiều Minh Anh cũng không phải là một cái túi trút giận yếu đuối, cho dù là ở trước mặt Lê Hiếu Nhật, cô cũng dám đánh nhau với Lê Ngữ Vi đó.
Về lâu về dài, Lê Hiếu Nhật chỉ cảm thấy đó chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ thôi nên cũng không có để tâm, Lê Ngữ Vi chẳng qua là có tính khí trẻ con mà thôi.
Nhưng mà sau một thời gian dài như vậy, ngay cả Lê Hiếu Nhật cũng sắp quên mất bộ dạng mà trước đây Lê Ngữ Vi hay quấn lấy Kiều Minh Anh gọi ‘chị gái nhỏ’ rồi, cũng không nhớ rõ mối quan hệ tốt đẹp trước đây của hai người nữa.
“Vi Vi, đừng làm loạn nữa.” Lê Hiếu Nhật bất lực mà nói, Lê Ngữ Vi ghét Kiều Minh Anh, đây là một vấn đề lớn.
Lê Ngữ Vi lập tức uỷ khuất mà mếu máo, ánh mắt mà cô ta nhìn Lê Hiếu Nhật có chút tố cáo: “Em không có làm loạn, em ghét cô ta mà!”
Kiều Minh Anh yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt, sau đó cầm lấy nước trái cây trên bàn lên từ từ uống.
“Anh mà không đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì em đi được rồi!” Thấy Lê Hiếu Nhật không nhúc nhích gì, Lê Ngữ Vi liền bực bội hất tay anh ra rồi đứng dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Kiều Minh Anh một cái.
Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật nhíu chặt lại, ánh mắt sơ ý nhìn qua chỗ của Kiều Minh Anh, nhìn thấy bộ dạng điềm nhiên như không có gì của cô, cũng không hề có bất kỳ phản biện nào với lời của Lê Ngữ Vi, so với sự nhe nanh múa vuốt thường ngày thì yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mà sự yên tĩnh này lại khiến trái tim của Lê Hiếu Nhật khó chịu một cách kỳ lạ.
Giống như thể là mình sắp phải hoàn toàn mất đi cô rồi vậy.
“Như vậy cũng được, em về nhà ở đi, anh kêu chị Lâm qua chăm sóc cho em.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt nói.
Cái gì?
Lê Ngữ Vi nhìn Lê Hiếu Nhật với vẻ khó tin, sau đó thì lại nhìn sang Kiều Minh Anh, anh của cô lại vì người phụ nữ này mà bảo cô ta đi sao?
Cô ta thật không hiểu Kiều Minh Anh có chỗ nào tốt mà lại khiến anh trai cô thích như vậy!
“Anh~~” Lê Ngữ Vi đi tới kéo lấy cánh tay của Lê Hiếu Nhật, lắc lắc làm nũng.
“Minh Anh tuyệt đối không thể đi, nếu như em không thích cô ấy thì có thể về nhà họ Lê ở.” Lê Hiếu Nhật biết rõ tính khí của cô em gái này, nhưng vẫn chọn đứng ở bên Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Lê Hiếu Nhật ngồi ở đối diện mình, biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Nhưng điều này lại khiến đáy lòng của Kiều Minh Anh phức tạp và khó chịu hệt như là đang bị trộn lẫn năm mùi vị chua cay đắng mặn ngọt vậy.
Anh ấy vậy mà lại vì cô, từ chối đi yêu cầu của đứa em gái duy nhất.
“Anh! Cô ta đâu phải chị dâu em mà anh giúp cô ta như vậy chứ, rốt cuộc là ai có mối quan hệ thân với anh hơn hả!” Lê Ngữ Vi không phục, cô ta bĩu cái miệng nhỏ túm lấy cánh tay của Lê Hiếu Nhật, khoé mắt thì hung hăng trừng Kiều Minh Anh.
Đều tại người phụ nữ này, nếu không anh trai sao lại muốn đuổi cô ta đi chứ?
Kiều Minh Anh ngây thơ vô tội mà chớp chớp mắt, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn một cách kỳ lạ, nhìn đồ ăn ở trước mặt mình mà đột nhiên có thêm vài phần thèm ăn nữa, thế là cô cầm dao nĩa lên ăn vài miếng, sau đó lại bỏ xuống.
Nhất định là vì tối nay Tiểu Bảo không có ở đây nên khẩu vị của cô mới kém như vậy.
Kiều Tiểu Bảo trước đó có gọi điện thoại về, nói là đang ở cùng với Dạ Nhất, tối nay sẽ không về, Kiều Minh Anh tin tưởng Dạ Nhất nên cũng để cho Tiểu Bảo đi.
“Vi Vi, đừng náo nữa.” Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật khẽ nhíu lại, đôi con ngươi hẹp dài đen láy thoáng hiện lên một sự bất lực, ánh mắt cuối cùng cũng đặt trên người Kiều Minh Anh.
Nếu như là trước đây, khi Lê Ngữ Vi làm loạn vô lý như vậy cô đã sớm lên tiếng phản bác rồi, nhưng mà tối nay, ngay cả một chút cảm xúc không vui cô cũng không có thể hiện ra.
Nên nói là cô quá điềm tĩnh rồi, hay là thật sự quá thờ ơ đây.
Đôi con ngươi đen láy của Lê Hiếu Nhật trở nên âm trầm và thâm sâu, trong đó hiện lên những vệt sáng khiến người ta nhìn không hiểu, giống như là dòng xoáy chảy xiết đang không ngừng vòng quanh trên người Kiều Minh Anh vậy.
“Em làm loạn chỗ nào?” Lê Ngữ Vi bất mãn giậm giậm chân, trong đôi con ngươi xinh đẹp đó hiện lên sự uỷ khuất và phẫn nộ: “Ba mẹ không có ở đây nên anh không thương em nữa đúng không?”
“Cái nhà này, có em thì không có cô ta! Cô ta không đi đúng không? Vậy em đi được rồi!” Thanh âm tức giận của Lê Ngữ Vi bất giác cất cao lên một chút, sau đó cầm lấy chiếc túi để trên bàn của mình, hậm hực mà đi ra ngoài.