Lấy vài cây tăm bông ra từ trong túi, Lê Hiếu Nhật ngồi ở bên cạnh giường, cách Kiều Minh Anh có chút gần, anh vừa định đưa tay kéo lấy phần vai áo của Kiều Minh Anh.
“Đợi đã, tôi tự làm.” Kiều Minh Anh lập tức nắm chặt quần áo của mình lại, thanh âm rất ngọt ngào, mang theo một ý vị khó xử.
Cô nhìn khuôn mặt chờ đợi cô cởi áo ra nhưng không pha tạp chút ánh sáng dung tục nào của Lê Hiếu Nhật, cảm thấy mình thật sự là nghĩ nhiều rồi, đại boss cũng không thể nào là loại người nhân lúc người ta nguy cấp mà được lợi chứ.
Thật ra Kiều cô nương à, cô tin tưởng sai rồi đó.
Lê Hiếu Nhật chính là loại người chuyên gia nhân lúc cô nguy cấp mà được lợi đó, chỉ là không hiện rõ mà thôi.
Con người bụng đen này, biết phải tung dây dài để bắt cá to, bây giờ vẫn chưa đến lúc, đợi thời cơ đến, cô có muốn chạy cũng không kịp nữa mà sẽ trực tiếp bị ăn sạch.
Kiều Minh Anh dời mặt ra chỗ khác, không nhìn khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt đến cực điểm của Lê Hiếu Nhật nữa, trái tim cô giống như là đang đánh trống vậy, thình thịch thình thịch, đập mạnh đến nỗi khiến cô có chút lúng túng.
Sức đề kháng của cô có thể khiến cô chống lại bất cứ sự mê hoặc từ người đàn ông nào, nhưng lại hết cách đối với Lê Hiếu Nhật.
“Lê Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh đột nhiên lên tiếng, cô xoay mặt qua nhìn Lê Hiếu Nhật, đôi con ngươi sáng rỡ, giống như là đang muốn nói gì đó.
“Hửm?” Anh đáp một tiếng, hàng lông mày nhướng lên nhìn cô, thanh âm trầm thấp quyến rũ, cái bộ dạng đó mê người đến không thể nào mê người hơn.
Khuôn mặt của Kiều Minh Anh khẽ đỏ lên, đôi môi hồng hào hơi hơi chu ra, bộ dạng trông rất ngây thơ hồn nhiên: “Anh đè trúng chân tôi rồi, tê quá…”
Bàn tay đang cầm tăm bông của Lê Hiếu Nhật chợt run lên một cái, mi tâm đột nhiên giật lên vài lần, anh đáng ra không nên trông đợi cô sẽ nói ra được lời nào phù hợp với bầu không khí này mới phải!
Kiều Minh Anh chớp chớp mắt, nhìn Lê Hiếu Nhật đứng lên với khuôn mặt có chút trầm, cô nói sai gì rồi sao?
“Chuyện của nhà họ Kiều, có phải anh làm không?” Kiều Minh Anh chỉnh sửa lại phần vai áo của mình, vừa đập đập cái đùi tê tê của mình vừa hỏi anh.
Đôi mắt Lê Hiếu Nhật khẽ lập loè, anh vứt tăm bông vào trong thùng rác: “Không phải.”
Vậy mà lại không phải?
Khóe miệng Kiều Minh Anh giựt giựt, ngoại trừ Lê Hiếu Nhật ra cô thật sự là không nghĩ ra được ai khác có thể làm như vậy nữa.
Nhưng mà Lê Hiếu Nhật không thể nào nói dối được, vậy người làm nổ tung nhà họ Kiều là ai chứ?
Không lẽ thật sự là trùng hợp sao?
Kiều Minh Anh dưỡng thương cả một tuần mới thấy có chút hiệu quả rõ rệt, tuy còn hơi đau nhưng mà so với trước đây chỉ cần nhúc nhích một cái cũng phải nghiến răng nghiến lợi thì đỡ hơn nhiều rồi.
Cũng may mà bản thảo thiết kế trước đây đã được phác hoạ hình dạng ban đầu rồi, chỉ cần làm thêm chút là có thể hoàn thành rồi
Cho dù là vậy, nhưng Kiều Minh Anh bị thương bên vai phải, tay phải mà muốn cầm bút thì cũng có chút tốn sức.
Cạch.
Kiều Minh Anh ngồi trên chiếc ghế nằm ở ban công, nhìn cây bút chì không biết đã rơi xuống đất bao nhiêu lần kia, cô đã không còn hứng thú nhặt nó lên lại nữa rồi.
Còn một tuần nữa là đến kỳ hạn mà Thần Tinh cho rồi, Kiều Minh Anh biết, cho dù có cho thời gian hai tuần đi nữa, cô cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Nhưng mà cô lại không cam tâm bỏ đi cơ hội lần này, đối với trang phục nước hoa đó, cô vẫn rất có tự tin.
Khẽ thở dài một tiếng, Kiều Minh Anh khom lưng xuống, dùng tay trái nhặt bút lên, cam chịu số phận mà nhìn những đường nét xiên xiên vẹo vẹo trên bảng vẽ.
Dưới lầu.
Một thân ảnh bước xuống từ chiếc xe Ferrary màu đỏ, ngửa cổ lên nhìn căn biệt thự ở trước mặt.
“Cô chủ.” Lúc chị Lâm nhìn thấy Lê Ngữ Vi thì vô cùng kinh ngạc, sau đó thì vội vàng đến nghênh tiếp.
Trên tay Lê Ngữ Vi cầm một chiếc mắt kính đen, xách một chiếc túi da cùng kiểu, thân thiết mà ôm lấy chị Lâm: “Chị Lâm, đã lâu không gặp.”
“Sao cô chủ lại tìm được đến đây thế?” Chị Lâm ôm Lê Ngữ Vi xong thì đưa cô ta vào trong.
Lúc Lê Ngữ Vi đi Italy là sau khi Kiều Minh Anh đi không bao lâu, trang viên này cũng là được xây dựng sau khi Kiều Minh Anh đi, theo lý mà nói thì Lê Ngữ Vi không biết trang viên ở đâu mới đúng.
“Em gọi điện thoại cho anh trai em, anh ấy bảo em đến đây.” Lê Ngữ Vi đi qua đi lại trong đại sảnh vài vòng, đưa mắt nhìn khắp nơi, bộ dạng như rất thích chỗ này.
“Dạ được, cô chủ ngồi trước đi, tôi đi rót chút nước trái cây cho cô.” Chị Lâm mỉm cười híp mắt, nói xong thì quay người đi.
“Cảm ơn chị Lâm.” Lê Ngữ Vi tinh nghịch mà lè lưỡi một cái, sau đó thì đi lên chiếc cầu thang xoắn ốc, men theo cầu thang mà lên lầu hai.
Không biết anh trai ở phòng nào nhỉ.
Lê Ngữ Vi vung vẫy chiếc mắt kính đen trên tay, sau đó thì thuận tay mở một căn phòng trên lầu hai, rồi bước vào trong.
“Nhất định là chỗ này rồi!” Lúc nhìn thấy bố cục ở đây thì Lê Ngữ Vi liền biết đây chắc chắn là phòng ngủ của Lê Hiếu Nhật rồi, bởi vì bố cục ở chỗ này giống y như đúc với phòng ngủ của anh ở nhà họ Lê.
Lê Ngữ Vi đi vào bên trong, khoé môi vui vẻ mà nhếch lên, nhìn ngó khắp nơi xung quanh, sau đó thì nhìn thấy hình như trên chiếc ghế nằm ở ngoài ban công kia đang có ai đó.
Nhất định là Lê Hiếu Nhật rồi!
Sau khi nhận định xong, Lê Ngữ Vi liền đi tới ban công, thanh âm mềm mại mà kêu lên một tiếng: “Anh, em về rồi!”
Kiều Minh Anh đang khổ não đột nhiên bị thanh âm này làm giật bắn mình, sau đó cô quay đầu nhìn qua.
Lê Ngữ Vi, tuy lúc nhỏ đã gặp qua nhưng cô vẫn nhận ra cô ta.
Không ngờ cô về nước lâu như vậy rồi mà hôm nay mới gặp cô ta.
Lê Ngữ Vi kinh ngạc mà mở to đôi mắt, bộ dạng không dám tin mà trừng mắt nhìn Kiều Minh Anh, cô ta cũng đã nhận ra cô rồi.
“Đã lâu không gặp, Ngữ Vi.” Khoé môi Kiều Minh Anh khẽ cong lên, đôi con ngươi nhàn nhạt nhìn cô ta.
“Sao, sao cô lại ở đây?!” Lê Ngữ Vi hồi thần lại rồi đi đến trước mặt Kiều Minh Anh, vừa kinh ngạc vừa kinh hoảng mà nhìn cô.
“Đây là chỗ mà cô có thể đến sao? Tại sao cô cứ bám lấy anh trai tôi không buông thế hả?” Biểu cảm của Lê Ngữ Vi có chút nhăn nhó, nhìn Kiều Minh Anh mà có chút điên lên không kiểm soát được.
“Phụt.” Kiều Minh Anh nhịn không được mà cười ra tiếng, cô bám lấy Lê Hiếu Nhật? Cô trốn anh còn không kịp chứ ở đó mà bám anh? Người nhà họ Lê có phải trời sinh đã có một loại cảm giác tự tôn không vậy, cảm thấy ai tiếp cận bọn họ cũng vì có mục đích hết?
Tuy nhiên, những người có vẻ cao quý và ưu nhã này thực ra lại có bụng dạ nham hiểm hơn bất kỳ ai.
“Cô cười cái gì? “ Lê Ngữ Vi kiêu ngạo mà vênh cằm lên, khinh miệt nhìn cô.
“Có phải tôi bám lấy anh trai cô hay không thì cô nên đi hỏi anh ấy! Chỉ cần anh ấy kêu tôi đi, tôi tuyệt đối rời khỏi chỗ này ngay lập tức.” Kiều Minh Anh đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng càng kinh ngạc hơn của Lê Ngữ Vi khi gặp Kiều Tiểu Bảo rồi.