Thẩm Hạ Lan thanh toán, sau đó rời đi cùng với Phi, lại một lần nữa đi đến trước mặt Hoàng Phi.
Trải qua sự dày vò cả một đêm, Hoàng Phi so với lúc trước tiều tụy đi rất nhiều, lúc nhìn tháy Thẩm Hạ Lan, như có chút van nài nói:””Cô giết chết tôi đi. Sống như vậy tôi thà chết còn hơn.”
Nhìn đôi chân bị đánh gãy của Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan không hề thương xót anh ta.
“Anh nghĩ đến Lam Dũng đi, cậu ấy làm sao chịu đựng được? Hoàng Phi, có những chuyện đã làm rồi thì bắt buộc phải trả giá.”
“Thẩm Hạ Lan, cô bây giờ với trước kia không giống như vậy, cô…”
“Anh tưởng anh rất hiểu tôi sao? Tôi có thể vô cùng lương thiện, nhưng xin đừng giẫm đạp lên sự lương thiện của tôi mà đối xử tệ với những người quan trọng nhất bên cạnh tôi, chuyện như vậy tôi sẽ không để yên đâu.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, nhìn Hoàng Phi, thẳng thắn hỏi: “Anh quen Vụ Phong không?”
“Ai?”
“Vu Phong.”
Thẩm Hạ Lan nói lại lần nữa.
Có điều nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan biết mình đã hỏi thừa rồi.
Hoàng Phi cũng từng nói, tắt cả những việc anh ta làm đều thông qua sự sai khiến của người phụ nữ kia, cho nên muốn biết chuyện của Lam Dũng và Vu Phong có liên quan gì không, Thẩm Hạ Lan nghĩ vẫn phải nên hỏi người phụ nữ kia.
“À, người phụ nữ kia đâu?”
Phi ngay lập tức nói:” Lúc mới bị bắt vẫn còn rất ngoan ngoãn hành thật, có điều sau đó cô ta bỏ trồn mắt rồi.”
“Bỏ trốn là sao?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời cau mày.
Phi lắc đầu.
“Không rõ nữa, không phải tôi trông chừng. Dù sao người phụ nữ đó cũng rất tinh ranh.”
“Cử người đến chỗ này theo dõi, xem cô ta có đến tìm người này hay không.”
Thẩm Hạ Lan đưa địa chỉ của Vu Phong cho Phi.
Hoàng Phi vào lúc này đã đau đớn đến nỗi muốn bắt tỉnh.
“Thẩm Hạ Lan, cô cho tôi chết luôn đi.”
“Chịu đựng đi. Chuyện anh làm với hai chị em nhà họ Lam, bản thân mình cũng nếm trải cảm giác đó đi.
Các cậu cũng đừng giam giữ anh ta nữa, cho anh ta chút tiền, sau đó vứt anh ta ra đường đi. Sau này ân oán giữa tôi với anh ta coi như xong.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi đứng dậy rời đi.
Trong lòng cô có chút phiền muộn, có chút buồn bã.
Sau khi về đến khách sạn, Diệp Ân Tuấn không ở đó, có thể là đi gặp Lương Thiệu Cảnh rồi.
Thẩm Hạ Lan nghĩ ngợi, đi đến phòng của Lam Dũng.
“Chị Hạ Lan, sao chị lại đến đây?”
“Aiyo, Lam Dũng nhà chúng ta biết xấu hồ rồi kìa?”
Thẩm Hạ Lan cười anh ta, mặt Lam Dũng lại càng đỏ hơn.
“Chị Hạ Lan, chị chỉ biết trêu chọc em. Chị em cũng không biết dạo này ra sao rồi.”
Nghe Lam Dũng nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút buồn bã.
“Yên tâm đi, chị sẽ tìm người chăm sóc cho cô ấy.”
Thẩm Hạ Lan không nói với Lam Dũng những chuyện xấu kia của Trương Hằng Chí, có điều có sự đảm bảo của Thẩm Hạ Lan, Lam Dũng lại cảm thấy yên lòng không ít.