Trương Hằng Chí giống như rất sợ người mà Thẩm Niệm Niệm nói đến kia, mặc dù rất không phục, nhưng giọng nói cũng nhỏ dần đi trước lời nói của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Hạ Lan lại càng tò mò về người này.
Thẩm Niệm Niệm thấy Trương Hằng Chí có vẻ nguôi giận rồi, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Mau đi đi. Chuyện của anh tôi sẽ nói với anh ta sau, cho dù cậu Lương có chặn đứt con đường làm ăn của anh thì tôi cũng sẽ bảo anh ta sắp xếp cho anh một con đường khác. Yên tâm đi”
“Vậy nhờ cả vào cô? Lúc Trương Hằng Chí đến thì khí thế vô cùng hùng hổ, lúc rời đi thì lại yên lặng không một tiếng động. Thẩm Hạ Lan nhíu chặt mày. Thẩm Niệm Niệm ngáp một cái liền quay về phòng. Tiêu Niệm Vi kéo Thẩm Hạ Lan yên lặng rời khỏi căn nhà.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cô có biết người trong này là ai không?” “Biết chứ, là người đã bán nhà cho tôi đó”
Tiêu Niệm Vi lấy mấy tờ giấy A4 từ trong túi ra, nhàn nhạt nói: “Đây là thông tin về người đàn ông ở trong đó, hiện tại cũng coi là bạn trai của Thẩm Niệm Niệm. Tối hôm qua trong buổi tiệc tôi thấy cô đối đầu với Trương Hằng Chí, tôi đi điều tra một chút thì phát hiện chuyện này cũng rất thú vị, cho nên nhân lúc không đi làm liền dẫn cô qua đây xem xem thế nào?
Thẩm Hạ Lan nhận lấy mấy tờ giấy từ trong tay Tiêu Niệm Vi, tâm trạng không tốt lắm. “Chuyện này cảm ơn cô nhiều lắm”
“Không cần cảm ơn, xử lý rắc rối của cô cho xong sớm đi, sau đó nhanh chóng mở công ty điện ảnh kiếm tiền”
Tiêu Niệm Vi cười cười, sau đó vỗ vai Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cần tôi đưa cô về không?” “Không cần, tôi tự đi” Hiện tại Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn quay về nhanh như thế, liền tạm biệt Tiêu Niệm Vi ở đây. Trong đầu cô bây giờ rất rối.
Thẩm Niệm Niệm có bạn trai, hơn nữa dường như thế lực cũng không nhỏ, nhưng cô ta tại sao lại không nói với ba mẹ và người nhà họ Thẩm?
“Có đây, em có chuyện gì muốn hỏi à?” “Ừm. Em tự qua đó, anh bảo Phi qua đón em đi” Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút mệt, liền tìm một quán cà phê ngồi một lát. Diệp Ân Tuấn sau khi ngắt điện thoại liền gọi Phi đến.
Lúc Phi đến, Thẩm Hạ Lan vừa đúng lúc uống hết tách cà phê. “Bà chủ, tôi đến rồi” “Đi thôi, đi gặp Hoàng Phi”
Thẩm Hạ Lan thanh toán, sau đó rời đi cùng với Phi, lại một lần nữa đi đến trước mặt Hoàng Phi.
Trải qua sự dày vò cả một đêm, Hoàng Phi so với lúc trước tiều tụy đi rất nhiều, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, như có chút van nài nói:”Cô giết chết tôi đi. Sống như vậy tôi thà chết còn hơn”
Nhìn đôi chân bị đánh gãy của Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan không hề thương xót anh ta. “Anh nghĩ đến Lam Dũng đi, cậu ấy làm sao chịu đựng được? Hoàng Phi, có những chuyện đã làm rồi thì bắt buộc phải trả giá”
“Thẩm Hạ Lan, cô bây giờ với trước kia không giống như vậy, cô.”