Cục Cưng Có Chiêu

Chương 963



Diệp Ân Tuấn nhỏ tiếng nói, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan trở về phòng của bọn họ. Cho đến khi Diệp Ân Tuấn đóng cửa phòng lại, Thẩm Hạ Lan mới thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh”

“Nói gì đó? Đột nhiên khách sáo như vậy, em ngủ đến mức hồ đồ rồi à?”

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên đi từ phía sau đến ôm chầm lấy Diệp Ân Tuấn, cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Em biết anh làm thế với Lam Dũng là vì em, anh sợ em áy náy, sợ em từ nay về sau dung túng Lam Dũng, sẽ hủy hoại cậu ấy,

cho nên anh để cậu ấy ra nước ngoài đúng không? Nói là rèn luyện, nhưng anh sẽ cử người đi theo âm thầm bảo vệ đúng không?”

“Cậu ta dù sao cũng vì em nên mới thế, hơn nữa nhà họ Lam vì Diệp Tri Thu nên mới xuống dốc, cũng không thể nói hoàn toàn là vì em được, coi như là vì hai người chúng ta đi. Chuyện em muốn làm anh biết hết, nhưng bây giờ sức lực em có hạn, nên đừng suy nghĩ đến những chuyện đó nữa, giao cho anh, em yên tâm đi, anh sẽ xem cậu ta như em trai của mình”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động. Có lẽ Diệp Ân Tuấn không phải người đàn ông tốt nhất, nhưng trong lòng cô, anh đã là người chồng tốt nhất rồi.

Thẩm Hạ Lan thỏa mãn ôm lấy Diệp Ân Tuấn, chỉ là Diệp Ân Tuấn có hơi chút không thể thưởng thụ.

“Em yêu à, em còn vậy nữa anh sẽ bộc phát thú tính đó. Đến lúc đó thu lại không được thì sao đây?” Thẩm Hạ Lan sững người, suy nghĩ có chút không theo kịp, ngay sau đó sắc mặt đỏ rần lên.

“Cái đồ không đứng đắn”

Cô buông Diệp Ân Tuấn ra. Diệp Ân Tuấn không đành lòng nói: “Ôm cái nữa đi.”

“Cút!”

Thẩm Hạ Lan cười mắng, hai người về giường nằm xuống.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống thân thể gần sát nhau của hai người, Thẩm Hạ Lan gối đầu lên ngực Diệp Ân Tuấn, nghe tiếng tim đập như sấm của anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh nói xem những chiếc xe vây quanh chúng ta tối nay là của ai?”

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn híp lại, một suy đoán vụt qua nhanh trong đầu anh.

“Không biết nữa, lúc về anh sẽ bảo Phi điều tra thử xem” Diệp Ân Tuấn thu lại thần sắc nơi đáy mắt mình, thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan cũng không cần biết, dù sao những việc này Diệp Ân Tuấn sẽ xử lý tốt thôi, cô cũng không hỏi tới nữa.

“Buồn ngủ rồi, ngủ đi”

“Ngủ thôi” Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ bả vai Thẩm Hạ Lan, nhìn cô ngủ say giấc, lúc này mới nhắm đôi mắt lại. Ngày hôm sau lúc mặt trời ló dạng, Thẩm Hạ Lan vẫn còn ngủ, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh rồi. Anh nhẹ nhàng đi ra bên ngoài phòng, gọi cho Phi một cuộc điện thoại.

“Tra thử những chiếc xe bao vây xe tôi ở giao lộ ngày hôm qua là ở đâu? Tôi nhớ biển số xe, nhưng mà có lẽ là xe lậu, kiểm tra kỹ chút”

“Vâng, Diệp tổng” Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn đi đến ban công, châm một điếu thuốc. Rốt cuộc là ai? Người đứng sau Hoàng Phi là ai? Tại sao lại làm vậy với nhà họ Lam?

Tại sao lại ra tay với mình? Hàng loạt câu hỏi chạy vòng trong đầu Diệp Ân Tuấn, nhưng không tìm được đáp án chính xác. Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại đã thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở ban công hút thuốc. Anh đã lâu rồi chưa hút thuốc, có thể thấy được bây giờ tâm trạng không tốt lắm. Thẩm Hạ Lan muốn đến an ủi chút, nhưng điện thoại trong túi vang lên. Cô cúi đầu xem, là Tiêu Niệm Vi. Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên. Không phải hôm nay Tiêu Niệm Vi có ca phẫu thuật à? Cho dù là khám chân cho Lam Dũng cũng phải chờ

đến buổi tối, lúc này mới sáng tinh mơ đã gọi cho mình làm gì vậy?

Mặc kệ nghi vấn trong lòng, Thẩm Hạ Lan vẫn nhấc máy.

“Niệm Vi?”

Tính tình hai người hợp nhau, không nói cũng biết sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

“Có rảnh không? Đi ăn sáng chung không?” Tiêu Niệm Vi nói thẳng.

Thẩm Hạ Lan sững người, nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn bên ngoài, có hơi do dự nói: “Cô không ở bên chồng với con gái à?”

“Chồng tôi dẫn con bé đi rồi, lát nữa tôi đến bệnh viện. Tùy cô, nếu cô không rảnh thì thôi.” Tiêu Niệm Vi nói xong thì định cúp máy. Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Ăn ở đâu?”

“Dưới tòa khách sạn của cô, tiệm bánh bao đối diện khách sạn “Lát nữa gặp”

Thẩm Hạ Lan mặc dù không biết Tiêu Niệm Vi tìm mình làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Niệm Vi hẹn mình, cô vẫn muốn đi đến nơi hẹn.

Chẳng qua Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lỗi với Diệp Ân Tuấn đang đứng ở bên kia. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thức rồi, lúc này mới dập thuốc, sau đó dừng lại một lát mới vào phòng ngủ.

“Thức rồi sao?”

“Ừm” Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan tươi tỉnh, dáng vẻ dịu dàng kia khiến cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy thoả mãn.

“Có việc gì muốn xin anh à?” Diệp Ân Tuấn cười nhẹ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv