Đôi mắt Lam Dũng càng lúc càng trở nên mờ mịt giống như có sương dày dặc bao phủ.
“Tôi không muốn, sau khi về chúng tôi cũng từng tìm người khám thử, nhưng đều nói chị tôi lúc trước thân thể quá lạnh, không có cách nào hết. Chị tôi nói chị ấy không bận tâm, nhưng là một người phụ nữ sao có thể không để tâm đến được chứ? Nhưng chị ấy không cho tôi nói, sợ chị Hạ Lan tìm Hoàng Phi báo thù cho chị ấy, chỉ là lúc ở biên giới, chúng tôi đã ý thức được rằng sau lưng Hoàng Phi có người chống lưng, còn người kia là ai
thì không tra ra được, cũng hiểu rõ đó là người chị Hạ Lan không thể đụng đến. Chị tôi nói nếu đã như vậy, thì cho dù chị Hạ Lan có biết cũng không thay đổi được gì, còn phải lo cho an nguy của chị Hạ Lan, chi bằng cứ giấu chuyện này đi là được.”
Lam Dũng nói xong câu cuối cùng đã không nhịn được nữa, nước mắt chảy ròng ròng.
Người đàn ông này, ngay cả chân mình bị gãy cũng không khóc, biết bản thân cả đời có thể sẽ tàn phế cùng không khóc, bây giờ lúc nói đến Lam Tử Thất lại khóc không thành tiếng.
“Diệp Tổng, có đôi khi tôi thật sự hận bản thân mình vô dụng, rõ ràng tôi là đàn ông, nhưng chuyện gì cũng phải để chị tôi gánh vác. Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp, còn chị tôi thì bị vứt bỏ, chẳng sống được ngày nào tốt cả, bây giờ được nhà họ Lam nhận lại, thế mà còn phải gánh vác hết tất cả gánh nặng vì nhà họ
Lam nữa. Tôi hận bản thân mình không có bản lĩnh, tôi…”
“Tôi cho cậu bản lĩnh, cậu có đồng ý không?” Diệp Ân Tuấn đột nhiên cắt ngang lời Lam Dũng. Lam Dũng ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, không hiểu lý do vì sao. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ngày mai bác sĩ Tiêu sẽ trị cho cậu, có cô ấy ra tay thì cậu sẽ không có vấn đề gì, tỷ lệ bình phục rất cao. Nếu cậu thật sự muốn làm chút gì đó cho chị của cậu, vậy thì chờ sau khi chân mình
khỏi, tôi cử cậu đến chi nhánh công ty ở nước ngoài rèn luyện lấy kinh nghiệm. Tôi cho cậu hai năm để bản thân trở thành CEO của công ty chi nhánh đó. Chỉ cần cậu làm được, cho dù chị cậu hay ba cậu, cũng sẽ không chịu đựng bất kì chuyện gì nữa, cậu đồng ý với sắp xếp của tôi không?”
Cả người Lam Dũng đều ngây ra.
“Anh sẽ không cố ý châm chước cho tôi đó chứ?”
“Sẽ không, sau khi qua đó đều dựa vào bản lĩnh của cậu, Lam Dũng, tôi không thể không nhắc cậu, bên kia rất loạn, lúc nào cũng có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà đó cũng là nơi tốt nhất để cậu trưởng thành trong thời gian ngắn”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, đôi mắt Lam Dũng đột nhiên sáng lên.
“Tôi đồng ý. Chỉ cần Diệp tổng không phải cố ý châm chước mà giúp tôi, tôi sẽ dựa vào tài năng và nỗ lực của bản thân, tôi đồng ý thử”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy khát khao đấu tranh mãnh liệt trong mắt Lam Dũng.
“Được, nhớ kỹ lời hôm nay của cậu, chỉ cần phẫu thuật thành công tôi sẽ đưa cậu đi, nói với bên ngoài và chị của cậu là cậu ra nước ngoài điều trị, chỉ có cậu và tôi biết sự thật. Sau khi cậu qua đó, phải tự mình xử lý công
việc của mình, tự mình xử lý quan hệ giữa người với người. Chi nhánh công ty bên kia rất hỗn loạn, bên trong kết bè kéo cánh không ít, cậu đi qua chính là cừu trong miệng sói, có thể có được tiền đồ thế nào đều phải dựa vào bản thân cậu. Đương nhiên, nếu cậu thật sự không kiên trì nổi nữa thì cứ gọi cho tôi, tôi đương nhiên sẽ đón cậu về, nhưng mà từ đó về sau cậu phải nhận sự giúp đỡ của tôi. Tôi sẽ cho cậu ăn cho cậu mặc, thậm chí chi phí sinh hoạt của cậu, không cần cậu phải làm gì, hoàn toàn nuôi cấu thành người ăn chơi trác táng, dù sao cậu cũng làm tất cả vì chị Hạ Lan của cậu, tôi không thể nào để chị Hạ Lan của cậu đau khổ được”
Sắc mặt Lam Dũng trở nên khó coi.
“Diệp tổng, anh đang làm nhục tôi à?”
“Không, tôi đang nói sự thật, Tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu không tận dụng được thì tôi cũng sẽ cử người đón cậu về. Chỉ là hy vọng cuộc sống sau này của cậu để tôi sắp xếp, đảm bảo cậu an toàn không lo không nghĩ là được” Diệp Ân Tuấn nói như vậy không có bất kỳ ý khinh bỉ nào, nhưng mà Lam Dũng vẫn muốn xông xáo ra ngoài một lần.
Dù sao so với được người khác bố thí, anh ta càng hy vọng tương lai của nhà họ Lam do tự thân anh tạo ra hơn.
“Tôi đồng ý. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không trở về để làm người ăn chơi trác táng đâu.” Ánh mắt kiên định của Lam Dũng khiến Diệp Ân Tuấn tán thưởng vô cùng. Hai người nói chuyện một lát, Diệp Ân Tuấn thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn đứng dậy rời đi.
Đi đến cửa phòng Lam Dũng, Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan đứng dựa vào vách tường hành lang, không biết đang nghĩ gì.
“Sao lại thức rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới, nắm bàn tay của Thẩm Hạ Lan vào trong lòng bàn tay của mình. Tay cô hơi lạnh.
“Ít nhất cũng phải mặc thêm một cái áo nữa rồi mới ra ngoài chứ, lỡ như bị cảm thì sao?”