Lúc này Lương Thiệu Cảnh gọi tới.
Diệp Ân Tuấn chỉ vào điện thoại, sau đó nghe máy.
“Có thông tin rồi sao?”
“Ừm.”
Giọng nói ở đầu bên kia của Lương Thiệu Cảnh có hơi bé.
“Sao vậy? Vợ cậu ở bên cạnh?”
“Không, con gái tôi đang ngủ.”
Lương Thiệu Cảnh vừa dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã biết rồi.
Ai cũng biết người Lương Thiệu Cảnh đề ý nhất chính là con gái bảo bối của mình, cũng khó trách giọng nói lại nhỏ nhẹ như vậy.
“Cho tôi số điện thoại.”
“Gửi qua facebook, tôi nói này anh không có chuyện gì thì đừng liên lạc với cô ấy, phẫu thuật gần đây của cô ấy rất nhiều.”
“Biết rồi.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, Lương Thiệu Cảnh ở bên kia đã gửi số điện thoại qua.
Sau khi Thẩm Hạ Lan lầy được số điện thoại, hưng phần hôn Diệp Ân Tuấn một cái.
“Cảm ơn chồng.”
“Hôn một cái là xong chuyện rồi?”
Diệp Ân Tuấn chưa hài lòng, cảm giác tiếp tục mềm mại đó còn chưa tới một giây.
Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan hơi trợn lên, nói: “Một cái cũng là thưởng cho anh, em lên lầu đây.”
“Đây có tính là qua cầu rút ván không?”
Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.
Anh có một loại cảm giác bị vợ dùng xong rồi bỏ.
Thẩm Hạ Lan cười ha hả, nhưng cũng không có phản bác, vui vẻ cầm số điện thoại đi lên lầu rồi vào phòng ngủ.
Còn tại sao Thẩm Hạ La không gọi điện ở trước mặt anh, Diệp Ân Tuấn ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, anh là cho vợ không gian tự do tuyệt đối.
Diệp Ân Tuấn nghĩ tới chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình mà Phi nói, anh không khỏi cầm điện thoại gọi đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quay lại phòng ngủ, lầy số điện thoại gọi cho Tiêu Niệm Vi.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
“Ai đó?”
“Xin chào, tôi tên Thẩm Hạ Lan, vợ của Diệp Ân Tuần, vừa rồi xin cậu Lương số điện thoại của cô.”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng.
Tiêu Niệm Vi hơi sững người, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết cô, nghe nói căn nhà tôi mua là của cô, thủ tục có vấn đề sao?”
“Đúng, căn nhà đó là của tôi, sổ đỏ ở trong tay tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện căn nhà trước.
Lông mày của Tiêu Niệm Vi hơi nhíu lại, trợ lý của cô ta gây ra loại chuyện nhập nhằng này thật sự khiến cô ta có hơi nghẹn lời.
*Xin lỗi, trợ lý của tôi đi xử lý. Tôi sẽ kêu trợ lý đi giải quyết chuyện tiếp theo, bảo đảm trả lại căn nhà cho.
cô, tôi cũng muốn đòi lại số tiền mà tôi đã trả.”
“Không phải là có ý giục cô, thật ra tôi hôm nay tìm cô là muốn xin cô giúp một chuyện. Nếu như cô thật sự thích căn nhà đó, tôi tặng cho cô cũng được, tiền tôi sẽ đi đòi lại.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Niệm Vi hơi sững người.
“Xin tôi giúp sao?”
“Phải, xương gân của một người em trai của tôi bị gãy vụn, bây giờ mới hai mươi máy tuổi, ở độ tuổi sung sức phải trải qua ở trên giường thì không phải quá tốt, nghe nói tay nghề của bác sĩ Tiêu rất giỏi, cho nên muốn mời bác sĩ Tiêu giúp, xem thử có thể làm phẫu thuật cho em ấy hay không.”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt thì Tiêu Niệm Vi mở miệng.
“Sợ rằng không được, phẫu thuật trong một tuần gần đây của tôi đều đã xếp kín rồi.”
“Bác sĩ Tiêu, tôi biết cô rất bận, cũng biết cả thế giới đều đang cầu xin cô, nhưng xin cô nề tình chồng cô và chồng tôi là anh em, giúp tôi có được không?”
Thẩm Hạ Lan rất ít khí hạ mình cầu xin người khác như này, nhưng bây giờ vì Lam Dũng, cô không thể không làm như vậy.
Lam Dũng còn quá trẻ, cô không thể nhìn năm tháng sau này của cậu ấy sống trên giường, như thế đối với cậu ấy quá tàn nhẫn, bản thân cô cũng không đành lòng.
Tiêu Niệm Vi không phải là người mềm lòng, có điều khi Thẩm Hạ Lan nhắc tới Lương Thiệu Cảnh thì hơi khựng lại.
“Tôi gần đây đều sẽ ở thành phố B, nếu như các cô có thể tới, tôi buổi tối có thể xem thử giúp cậu ta, thời gian ban ngày thật sự đã kín rồi.”
Nghe thầy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui.