Nói xong, bên kia ‘tút’ một tiếng cúp máy, giống như nói thêm một câu với Diệp Ân Tuấn thì có thể làm gì vợ anh ta không bằng.
Như này không phải là tình yêu, Diệp Ân Tuấn không biết cái gì mới là tình yêu, chỉ có điều tên đầu gỗ Lương Thiệu Cảnh này cuối cùng không chịu thừa nhận mình đã yêu vợ của mình.
Thẩm Hạ Lan sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ thì mới cảm thầy độ nóng trên mặt giảm đi.
Khi cô bình ồn lại cảm xúc, Phi đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
“Bà chủ, chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình chắc là không được.”
“Là sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc.
Diệp Ân Tuấn vừa hay từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thầy Phi thì khựng lại, hỏi: “Vừa rồi cậu nói chuyện của công ty điện ảnh và truyền hình sao cơ?”
Phi hơi sững ra, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan gật đầu mới nói: “Bên công ty điện ảnh và truyền thông nghe nói là bà chủ đăng ký thì trực tiếp từ chối.”
“Ai trâu bò như vậy? Trực tiếp vả mặt của tôi?”
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn có hơi nhạt đi.
Phi cảm thấy nhiệt độ trong phòng không thể kiểm soát được mà giảm xuống mức rất lạnh, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Là một người vừa từ nước ngoài trở về, không lâu trước mới vừa nhậm chức ở cơ quan.”
“Nghé mới sinh không sợ hổ sao?”
Diệp Ân Tuấn cười ha ha hai tiếng, lại khiến Phi cảm thấy kinh hãi.
“Không rõ, tôi không thể làm được chuyện này, xin Diệp tổng trách phạt.”
“Không liên quan tới cậu, lát tôi đi xem thử, cậu lui xuống trước đi.”
Phi nghe thấy lời này, vội vàng lui xuống.
Thẩm Hạ Lan thầy Phi bị dọa thành như kia thì thở dài một tiếng rồi nói: “Anh có thể thu liễm khí thế của mình một chút không, anh xem anh dọa Phi rồi kìa.”
“Anh có khí thế gì chứ? Em sao không sợ?”
Diệp Ân Tuấn đi tới, trực tiếp choàng vai của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có hơi thẹn thùng.
“Anh ta có thể giống em sao? Em là vợ của anh.”
“Đúng, em không sợ anh, cậu ta sợ cái gì chứ? Anh sẽ không có suy nghĩ gì với cậu ta.”
Lúc nói chuyện mặt của Diệp Ân Tuấn áp sát lại, khiến cho Thẩm Hạ Lan có hơi đỏ mặt tim đập nhanh.
“Đừng tới nữa, biết rõ không thể được mà còn, anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện cô vợ nhỏ này của mình đùa rất vui, hơi chọc một chút thì mặt đỏ tới tận cổ, giống như một con mèo nhỏ.
“Diệp Ân Tuần, em đi làm đây, không có thời gian chơi cùng anh.”
Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra rồi, Diệp Ân Tuấn chính là muốn trêu cô, vội vàng đầy Diệp Ân Tuấn ra, trong lòng có hơi ngứa ngứa.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, cũng không trêu cô nữa, nắm tay cô ngồi trên sô pha, thấp giọng nói: “Phía Tiêu Niệm Vi anh đang đợi tin Lương Tử gửi cho anh, phía công ty điện ảnh và truyền hình anh đi xử lý, em cố gắng ở nhà nghỉ ngơi, đợi anh xử lý xong thì em tham gia công việc sau, được không?”
“Cứ cảm thầy chuyện gì cũng đẩy cho anh cũng không hay lắm, dù sao là em muốn mở công ty điện tử và truyền hình, anh vốn cũng đủ bận rồi, em vẫn là tự mình đi đi, em ngược lại muốn nhìn xem là ai trực tiếp từ chối em từ ngoài cửa thế.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi không cam lòng.
Diệp Ân Tuấn tuy lo lắng cho thân thể của cô, nhưng vẫn không có ngăn cản.
“Cũng được, em nếu như không xử lý được, chồng cho em dùng bắt cứ lúc nào.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan vì để tránh Diệp Ân Tuấn áp sát lần nữa, vội vàng lùi lại một bước, biểu cảm của chú thỏ con đó lập tức chọc cười Diệp. Ân Tuần.
“Nữa không?”
“Biến!”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy Diệp Ân Tuấn của bây giờ giống như một đứa trẻ, vô cùng khiến người ta ghét, nhưng cũng thật sự không ghét ni.
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn ra kiểu nghĩ đằng nói một nẻo của Thẩm Hạ Lan, cười ha hả, nhưng vẫn tránh sang bên cạnh.