"Xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?"
Vừa nghe là biết người nghe máy là phụ nữ.
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Nếu là lúc trước, có thể cô sẽ trực tiếp dập máy, nhưng mà bây giờ cô vẫn còn có chút tỉnh táo.
"Diệp Ân Tuấn đâu? Tôi là vợ của anh ấy."
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không cao không thấp, lại rất đúng mực. Rõ ràng đối phương có ngây người một lúc, sau đó cô nghe thấy bên kia hộ một tiếng: "Diệp, là điện thoại của vợ anh." Không bao lâu sau, Diệp Ân Tuấn đã nghe máy.
"Hạ Lan"
Diệp Ân Tuấn hơi thở gấp.
Thẩm Hạ Lan kiềm chế nỗi nhớ nhung của mình lại, bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ kia.
"Cô ta là ai?"
Vừa mới mở miệng, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy mình như cô gái nhỏ đang ăn dấm, nhưng mà cô không muốn nhịn, cô cứ ăn dấm đấy!
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, lập tức nhìn người bên cạnh một chút, thấp giọng nói: "Là một nhân viên kỹ thuật ở bên này, vừa rồi quần áo của anh bị ướt, điện thoại đặt ở bên ngoài, không phải cố ý không nhận điện thoại của em"
"A."
Thẩm Hạ Lan kéo dài giọng điệu, cũng không hề nói thêm gì khác. Diệp Ân Tuấn mẫn cảm phát giác được cảm xúc của cô không tốt.
Anh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, đi đến một chỗ khá yên tĩnh ở bên ngoài, thấp giọng nói: "Chúng ta video đi."
"Được."
Sau đó Thẩm Hạ Lan cũng không nói thêm gì nữa. Khi Diệp Ân Tuấn gọi video tới, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bấm nhận.
Thấy Diệp Ân Tuấn chỉ mặc một cái áo ngắn tay, mặc dù cách một lớp áo nhưng cơ ngực cường tráng vẫn có thể thấy rất rõ ràng. Bỗng chốc sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó coi.
"Nhân viên kỹ thuật kia có xinh đẹp hay không? Còn có, anh đã làm gì mà quần áo ướt? Hả?" Thẩm Hạ Lan nhíu mày, biểu cảm chất vấn của cô khiến Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười. "Ăn dầm à?"
"Đúng thế."
Thẩm Hạ Lan thoải mái thừa nhận, cô không cần phải sĩ diện cãi lại làm gì. Nụ cười trên mặt của Diệp Ân Tuấn càng tươi hơn. "Anh rất vui."
"Đừng có mà đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu đấy."
Thẩm Hạ Lan bĩu môi không buông tha.
Diệp Ân Tuấn tranh thủ thay đổi góc độ của video một chút, sau đó cô có thể thấy một người phụ nữ rất cao ở một bên chỉ đạo nhân viên kỹ thuật đánh máy tính.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, có lẽ là không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn sẽ trực tiếp như vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia, thấy đó không phải dạng phụ nữ mà Diệp Ân Tuấn thích thì thở phào nhẹ nhõm.
"Vì sao quần áo lại ướt?"
"Trời mưa, anh không mang dù."
Diệp Ân Tuấn vô cùng chăm chú trả lời. Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhẹ gật đầu.
"Tốt, em tha thứ anh về chuyện điện thoại di động của anh bị người phụ nữ khác nghe máy, nhưng mà em không hi vọng có lần sau nữa, nếu không em cũng không ngại để cho anh thử cảm giác điện thoại của em bị người đàn ông khác nghe máy đâu."
"Đừng mà!"
Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.
"Anh cam đoan, lần sau, cho dù bị mắc mưa, anh cũng sẽ không để những người phụ nữ khác chạm đến điện thoại di động của anh."
"Thế này còn tạm được."
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi. Sau khi điều tra xong, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Em nhớ anh lắm, chừng nào thì anh trở về?"
"Ước chừng còn cần một ngày mới có thể xử lý xong chuyện bên này. Anh còn chưa tìm ra ba của Lam Tử Thất nữa, tình huống bên này còn phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán của anh."
Diệp Ân Tuấn biết quan hệ giữa Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất, đương nhiên sẽ tận lực đối với chuyện này. Thấy Diệp Ân Tuấn đang bận chuyện này, cô vội vàng nhẹ gật đầu, nói: "Được, vậy anh chú ý một chút an toàn, em chờ anh trở lại"
"Được, nếu ở một mình mà cảm thấy quá nhàm chán thì về nhà đi, đừng quan tâm truyền thông nói thế nào, dù sao đến lúc đó chuyện của Diệp Trị Thu bị vạch trần, mọi chuyện đều sẽ qua mà thôi, hơn nữa, không phải còn có anh sao?"
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan là một người không thể ngồi yên được, để cô cả ngày giả bệnh ở trong bệnh viện, chuyện này chắc chắn sẽ khiến cô rất khó chịu. Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, nói: "Mẹ để cho em về ăn cơm, hay là em qua nhà ông ngoại ở hai ngày nhỉ?"
"Cũng tốt."
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói muốn đi đến chỗ của ông cụ Tiêu, đương nhiên sẽ rất vui, dù sao đại viện của quân đội vô cùng an toàn, lại có người thân ở bên cạnh, những người không quan trọng cũng có thể ít tới quấy rối hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Tử, thấp giọng nói: "Tử trở về rồi, em để cho em ấy ở lại nhà cũ của nhà họ Diệp."
Diệp Ân Tuấn trầm mặc một hồi, nói: "Anh không có ý định tuỳ tiện tha thứ cô ta." "Tùy anh thôi, dù sao đó là em gái của anh, nếu anh cả một đời không nhận cô ấy, em cũng cảm thấy không sao cả"
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang kích thích mình, không khỏi thở dài một hơi, nói: "Em đấy, luôn dễ dàng tha thứ cho người nhà của anh, em có biết không, em như thế này khiến anh cảm thấy rất đau lòng, lần này, nếu như không phải là bởi vì cô ta, sao em phải chịu áp lực lớn như thế? Chịu nhiều khổ như vậy?"
"Nhưng mà không phải em cũng không xảy ra chuyện gì sao, ngược lại bởi vì cô ấy mà chúng ta mới tận diệt Diệp Tri Thu, dù sao cũng tốt hơn có người luôn ở sau lưng nhìn chằm chằm chúng ta, tính toán chúng ta mà? Hơn nữa, bây giờ cô ấy đang mang thai, cũng cần giữ tâm trạng tốt. Trước kia cô ấy vẫn luôn sống như một cô nhi, người mẹ mà cô ấy khát vọng nhất cũng không gặp được, chỉ có một người anh là anh thôi, mà bây giờ còn không thể nhận nhau, kỳ thật cô ấy sống cũng rất khổ.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: "Em cũng biết rồi à?" "Ừm, Triệu Ninh đã nói với em rồi. Dù sao cũng là một cô gái, cũng không dễ dàng gì."
Diệp Ân Tuấn trầm tư mấy phút, nói: "Để cho anh ngẫm lại đi, nếu như em muốn tha thứ cho cô ta, anh cũng không có ý kiến, dù sao em cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp, em cho cô ta về là tình cảm, không cho cô ta vào cửa là bổn phận, làm thế nào thì tùy em mà thôi, anh hoàn toàn không có ý kiến."
"Nói cái gì đấy."
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy thân thể của mình như sắp vỡ vụn.
"Em yêu, thời gian ba tháng thật là dài đằng đẵng."
Lúc mới nghe Thẩm Hạ Lan cũng không hiểu ý của anh, khi nhìn thấy gió lốc ở đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, lúc này mới cười nói: "Nhưng làm sao bây giờ đây? Em bé còn chưa được ba tháng, bác sĩ nói, khoảng thời gian này là kỳ nguy hiểm. Nếu không thì chúng ta thử một chút?"
"Thôi được rồi, em bé và em quan trọng nhất." Diệp Ân Tuấn chấp nhận số mệnh, thở dài một hơi.
Thật vất vả mới có thể vuốt ve bà xã của mình, bây giờ lại có thêm một em bé, muốn vuốt ve cũng không được.
Đúng là dày vò mà. Hai người lại dính nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan mới cúp điện thoại. Lúc đầu phòng bệnh rất quạnh, bây giờ lại ấm áp lên không ít.
Diệp Minh Triết và Hoắc Chấn Hiên đẩy cửa đi vào. "Mẹ, mẹ cười cái gì vậy? Sao lại cười ngọt ngào như thế? Gọi điện thoại cho Lão Diệp à?" Diệp Minh Triết vừa vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười như một kẻ ngốc, vội vàng hỏi. Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hạ Lan hơi đỏ lên. "Thằng nhóc thúi, lúc nào rồi mà còn cười mẹ? Hả?" Hoắc Chấn Hiên thì ngược lại, khuôn mặt vô cùn hớn hở, nhìn ra được hẳn là đã đàm phán thành công.
"Đàm phán thành công rồi à?"
"Có Minh Triết ở đây thì đương nhiên rồi, mấy tháng tới có lẽ Minh Triết sẽ bề bộn nhiều việc đấy." Lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.
Anh ta vội vàng giải thích: "Dự án này đối phương chỉ rõ muốn Minh Triết tham gia, chú cũng chỉ đành gọi điện thoại cho cấp trên xin chỉ thị, không nghĩ tới cấp trên cũng đã đồng ý. Mà cấp trên cũng hứa hẹn, chỉ cần Minh Triết làm thành viên của 158, có thể lấy thân phận của quân khu trực tiếp tham dự, đối phương cũng đồng ý rồi."
Thẩm Hạ Lan lập tức liền nở nụ cười.
"Chú ba, chú tính toán thật tốt đấy. Nếu thế này thì coi như quốc gia của chúng ta và 158 bị buộc chặt vào một chỗ rồi. Đến lúc đó, muốn tư liệu gì, hoặc là cần trợ giúp, còn không phải là một cú điện thoại của Minh Triết à? Minh Triết nhà chúng ta sẽ mệt chết mất, vừa phải chiếu cố quân khu, vừa phải làm cho 158, tuổi của nó còn rất nhỏ, không chịu nổi áp lực đâu."
"Cháu bớt pha trò đi, chủ yếu Minh Triết vẫn ở bên quân đội, còn bên 158 chỉ cần ngẫu nhiên báo danh một chút là được, hơn nữa, đây cũng là cơ hội của Minh Triết, có 158 làm hậu thuẫn, địa vị của Minh Triết trong quân khu sẽ không có ai có thể dao động, tương lai của đứa nhỏ này có thể ở trên chú đấy."
Trong mắt của Hoắc Chấn Hiên tràn ngập kiêu ngạo và tự hào, giống như Diệp Minh Triết là con của anh ta vậy.
Còn Diệp Minh Triết thì ngược lại, không quá quan tâm, nhún vai nói: "Chỉ cần có thể khiến tâm trạng của mẹ và chú ba tốt thì con sao cũng được, dù sao con cũng không cần hoạt động đầu óc gì nhiều."
Lời nói này vô cùng phách lối và thiếu đòn.
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan giật giật. Hoắc Chấn Hiên càng nhìn càng thấy Diệp Minh Triết thuận mắt, ước gì có thể ôm đứa bé này về nhà làm con trai nuôi.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu thở dài nói: "Chú bá, Có phải chú cũng nên nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình rồi không? Chú cũng ba mươi sáu rồi, nếu còn không kết hôn nữa thì sẽ già đấy." "Ai nói? Đàn ông bốn mươi mốt cành hoa, chứ không cần gấp." Hoắc Chấn Hiên khoát tay, không có chút sốt ruột nào.
"Chú ba."
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
"Mẹ, con đi cùng với mẹ." Diệp Minh Triết cười rất vui vẻ. Thẩm Hạ Lan cảm kích nhìn Hoắc Chấn Hiên nhẹ gật đầu, lúc này mới thu dọn lại một chút, dẫn theo Diệp Minh Triết ra khỏi bệnh viện.
Cửa bệnh viện vẫn còn có phóng viên chờ đợi, thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, không khỏi dừng lại một chút, người có lá gan lớn đã vội vàng tiến lên.
"Mợ Diệp, nghe nói cô bị đâm rất nặng, bây giờ mới qua hai ngày, sao cô lại ra đây? Cô muốn đi đâu?"
Ngôn từ của đối phương vô cùng sắc bén, ánh mắt liên tục nháy, cho dù là hỏi thăm, nhưng mà cô ta khéo léo chặn đường đi của Thẩm Hạ Lan lại, tư thế kia có cảm giác như có chút bắt buộc.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, ánh mắt cũng híp lại.
Cô vuốt mái tóc dài của mình, cười nhạt, ý cười lại không đến đáy mắt, hỏi: "Cô là phóng viên của nhà nào?"