Phi biết Thẩm Hạ Lan đến đây để gặp ai, ông cụ Tiêu đã ra ngoài rồi, đoán chừng bây giờ cũng đang ở bên ngoài, vậy thì là ai đến gõ cửa chứ?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không ra, Tiêu Ái cũng hơi ngắn ra một chút, nhưng mà vẫn tháp giọng nói: “Mau để cho người khác vào đi.”
“A, được.”
“Mời vào!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng.
Ngay khi cửa phòng bị mở ra, Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Tống Dật Hiên?”
Có thế nào cô cũng không nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy Tống Dật Hiên.
Từ sau chuyện của mẹ anh ta, Tống Dật Hiên đã tìm một chỗ để chữa thương, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, ngược lại đã khiến Thẩm Hạ Lan sợ hết hồn.
Tống Dật Hiên không nói gì, đi thẳng vào trong, một tay kéo lầy Thẩm Hạ Lan, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghiến răng nghiền lợi nói: “Thẩm Hạ Lan, em bị ngu à? Người khác đâm vào em, em không biết tránh ư? Hơn nữa, người của nhà họ Diệp đều chết hết rồi sao? Sao lại để em đi đến công trường xử lý sự cố ngoài ý muốn chứ? Sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột cuống cuồng của Tống Dật Hiên nóng nảy bộ dáng, Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười.
“Em cười cái gì? Đã bị người khác ăn hiếp đến mức này rồi mà còn cười được à? Có phải em bị nóng đầu rồi không?”
Tống Dật Hiên râu ria xồm xoàm, trông giống như rất nhiều năm chưa từng sửa soạn vậy, khi nghe thầy tin Thắm Hạ Lan bị đâm thì vội vã chạy tới, căn bản không kịp sửa soạn lại.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình vô cùng ấm áp, hơi nóng lên một chút, Cô nhón đầu ngón chân lên, ôm lấy Tống Dật Hiên.
“Anh họ, cảm ơn anh đã đến xem em.”
Xưng hô này của Thẩm Hạ Lan khiến vành mắt của Tống Dật Hiên đỏ lên.
“Đã lớn đến vậy rồi mà cũng không biết chăm sóc bản thân thật tốt nữa. Cho dù em không vì mình thì cũng phải vì những người quan tâm em, bảo vệ mình thật tốt, có được không?”
Tống Dật Hiên ôm chặt Thẩm Hạ Lan.
Từ sau chuyện của mẹ mình, anh ta luôn cảm thấy mình không có mặt mũi ở lại chỗ này chăm sóc Thẩm Hạ Lan, vốn cho là mình có thể mặc kệ, không quan tâm, không hỏi đến, nhưng mà khi anh ta nghe được tin Thẩm Hạ Lan bị người khác đâm đến bị thương thì lại không khống chế được mình.
Cho dù DIỆP ÂN TUẤN và Thẩm Hạ Lan có thái độ gì với mình thì anh ta cũng không quan tâm, anh ta muốn tới xem một chút, chỉ cần nhìn một chút là được rồi, nhưng anh ta không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan không còn đối xử với anh ta như trước kia.
Hai mắt của Tống Dật Hiên hơi ươn ướt.
Thẩm Hạ Lan biết sự kiêu ngạo của anh ta, vậy nên cũng không vạch trần anh ta, sau khi buông anh ta ra thì cười nói: “Anh đến đây, để em giới thiệu cho anh người này, đây là mẹ của em, Tiêu Ái.”
Thẩm Hạ Lan xoay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ái, cười nói: “Mẹ, đây là anh họ của con, con của dì, là một người rất tốt.”
Tiêu Ái biết Thẩm Hạ Lan sợ mình sẽ có thành kiến với Tống Dật Hiên vì mẹ của anh ta, bà ta cười nói: “Cháu phải gọi dì là dì.”
Tống Dật Hiên cảm thấy mình không mở miệng được.
Dù sao mẹ của anh ta đã làm những chuyện kia, khiến anh ta rất xâu hồ.
“Thật xin lỗi, dì, mẹ cháu…”
“Bà ta là bà ta, cháu là cháu. Dì sẽ không xem hai người các cháu là một. Huống hồ cháu đối xử với Hạ Lan rất tốt, chuyện này dì có thể nhìn ra được, dì bị ung thư, không sống được bao lâu nữa, dì sợ sau khi di ra đi thì sẽ không có ai chăm sóc Hạ Lan nữa. Mặc dù DIỆP ÂN TUẤN rất tốt với nó, nhưng mà cũng nên có một người bên nhà mẹ đẻ giúp nó, cháu thấy đúng không? Tống Dật Hiên, dì hi vọng cả đời này cháu có thể chăm sóc và giúp đỡ cho Hạ Lan, nếu như cháu có thể làm được, dì có xuống suối vàng cũng sẽ tha thứ cho mẹ cháu.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nghe thầy Tiêu Ái nói mình không còn sống được bao lâu, câu này đã nhắc nhở cô, thời gian để cô ở bên Tiêu Ái đã không còn nhiều nữa rồi.
Tiêu Ái lại nghĩ rất thoáng.
Bà ta vỗ tay của Thẩm Hạ Lan, nói: “Đứa nhỏ ngốc, sinh lão bệnh tử, chết là chuyện bình thường, chúng ta không cách nào ngăn cản quy luật của tự nhiên, mẹ chỉ hi vọng cuộc sống sau này của con có thể thuận buồm xuôi gió. Mẹ đưa con đến với thế giới này, lại chưa từng cho con nhiều sự yêu thương, để con phải chịu quá nhiều cực khổ, cũng may bên cạnh con có rất nhiều người quan tâm đến con, mẹ yên tâm rồi.”
“Mẹ, ai cũng không thể thay thế được vị trí của mẹ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bi thương.
Tống Dật Hiên không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan sẽ tha thứ mình, càng không có nghĩ tới Tiêu Ái cũng không trách mình, bây giờ nghe tháy lời dặn dò trước lúc lâm chung của Tiêu Ái, anh ta vội vàng nói: “Di, chỉ cần Tống Dật Hiên cháu còn thở, con tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Lan chịu oan ức.”
“Được. Cháu trọng tình nghĩa hơn mẹ cháu nhiều.”
Tiêu Ái vỗ vai của Tống Dật Hiên.
Bà ta đứng dậy, nói với Thẩm Hạ Lan: “Đền giờ mẹ uống thuốc rồi, Hạ Lan, sau khi ra khỏi bệnh viện thì về nhà đi.”
“Được.”
Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan muốn nói là chờ DIỆP ÂN TUẤN về rồi tính, nhưng mà nghĩ đến thời gian còn lại của Tiêu Ái không còn nhiều nữa, cô vội vàng gật đầu đồng ý.
Tiêu Ái đi, ông cụ Tiêu cũng đi theo.
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, anh ta vẫn còn đang xoắn xuýt với vấn đề vừa rồi.
“Rốt cuộc là em bị thương chỗ nào rồi?”
“Em không bị thương, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói xong lời này thì Tống Dật Hiên lập tức hiểu ra.
“Em đấy, em có bị bệnh không? Dám lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn?”
“Không phải em không sao à?”
“Có sao thì đã trễ rồi. DIỆP ÂN TUẤN đâu?”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ra nước ngoài rồi.”
“Em đã bị thế này rồi mà anh ta lại ra nước ngoài à? Anh ta…”
“Anh ấy có chút việc phải làm, coi như là vì em, anh đừng hỏi nữa.”
Thẩm Hạ Lan không muốn nghe Tống Dật Hiên nói DIỆP ÂN TUẤN không tốt, nhưng mà bây giờ cô cũng không biết làm như thế nào để giải thích chuyện của Diệp Tri Thu, dù sao không lâu sau tất cả mọi người cũng sẽ biết, tốt nhất là để đến lúc đó rồi nói.
Tống Dật Hiên lại coi là Thẩm Hạ Lan chỉ đơn thuần không muốn nghe anh ta nói DIỆP ÂN TUẤN không tốt, dứt khoát không nói nữa “Đám Minh Triết đâu rồi đâu?”
“Minh Triết ra ngoài cùng chú ba của em, chắc một lát nữa sẽ quay về. Anh chờ nó một chút được không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ là Tống Dật Hiên muốn tìm Diệp Minh Triết.
Tống Dật Hiên đặt đồ ở trong tay lên bàn, lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện đó là một cái máy chơi game đời mới nhất.
“Cho Minh Triết à2”
“Ừm, mặc dù biết rằng nó là một thiên tài, nhưng mà nó cũng nên chơi những đồ chơi của trẻ nhỏ này, nếu không thì anh sẽ buồn đấy. Cho dù nó có thích hay không thì cũng phải nhận láy.”
Thấy dáng vẻ bá đạo của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan không thể nhịn được mà bật cười.
“Được, em chắc chắn sẽ bắt nó nhận.”
“Cái này là cho Diệp Tranh.”
Tống Dật Hiên lấy một quyền sách y từ trong túi ra.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên là thật lòng, vội vàng nhận lấy, nhưng mà cô đột nhiên lập tức nghĩ đến một chuyện.
“Hay là anh tự đưa cho nó đi?”
“Nó cũng ở bệnh viện ư?”
Tống Dật Hiên hơi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan cảm tháy lạnh gáy, cô cười ha ha nói: “Chẳng những có nó, còn có Nghê Nghê nữa.”
“Thẩm Hạ Lan, em làm mẹ cái kiểu gì vậy? Ba đứa con thì hai đứa ở trong bệnh viện? Em xem bệnh viện là nhà mình à?”
“Anh nói nhỏ chút, đừng dọa em mà. Trong bụng em còn có một đứa đấy.”
Thẩm Hạ Lan sờ lấy cái bụng của mình, mà Tống Dật Hiên đã trợn tròn mắt.
“Em nói cái gì?”
“Em nói, ngươi sắp phải làm cậu tiếp rồi. Anh họ, anh phải chuẩn bị quà cho thật lớn đấy. Nếu không thì em không đồng ý đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên vẫn còn đang ngu ngơ, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.
“Được, anh sẽ chuẩn bị.”
Tống Dật Hiên thế này làm gì còn dáng vẻ của một công tử tuấn tú của Hải Thành đâu?
Thẩm Hạ Lan lại hàn huyên với anh ta một hồi, sau đó Tống Dật Hiên mới đứng dậy đi tìm bọn nhỏ.
Cô không khỏi thở dài một hơi.
Từng đợt từng đợt người sang đây thăm cô, áp lực thật lớn.
Đang nghĩ ngợi thì Hoắc Chắn Đình tới, anh ta để cho người khác vác bao lớn bao nhỏ thuốc bổ vào, Thẩm Hạ Lan như muốn khóc.
“Chú nhỏ, chú định để cho cháu thường trú ở chỗ này luôn sao?”
“Cháu bị thương chỗ nào? Chú đã mua loại thuốc bổ tốt nhất cho cháu, nghe nói DIỆP ÂN TUẤN không ở đây, vậy thì mấy ngày nay để chú xem xem cháu ăn cái gì, tranh thủ bồi bổ thân thể cho thật tốt. Vợ của Trương Huy kia chú đã cho người thông báo rồi, sẽ không đề cho cô ta sống tốt đâu. Cháu yên tâm đi, dám khi dễ cháu gái của chú, đúng là không muốn sống nữa rồi.”
Dáng vẻ bao che khuyết điểm của Hoắc Chấn Đình này cũng không khác DIỆP ÂN TUẤN là bao.
Thẩm Hạ Lan thật sự có chút muốn khóc.
“Chú nhỏ, cháu không sao đâu mà, thật sự không sao cả, là cháu diễn kịch đó, chú nhìn đi, thân thể của cháu rất ổn.”
Khi đang nói chuyện, Thẩm Hạ Lan muốn xuống giường nhảy một chút cho Hoắc Chấn Đình nhìn, lại bị Hoắc Chấn Đình ngăn cản.
“Đừng nhảy! Cho dù không bị thương, nhưng trong bụng vẫn có đứa nhỏ, cháu mà nhảy, lỡ như mắt thì sao? Chú đi đâu tìm ra đứa khác đền cho DIỆP ÂN TUẤN chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút khóc không ra nước mắt.
“Cháu thật sự không cần những thuốc bổ này đâu.”
“Nhất định phải nhận lấy, nếu không thì sẽ ở luôn chỗ này không đi đâu hết, đến khi nào cháu xuất viện thì mới đi.”
Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì chứ?
Sau khi cô nhận hết đống thuốc bổ, sắc mặt của Hoắc Chấn Đình mới dễ nhìn lên.
Dưới sự quan tâm của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan bị buộc uống một bát canh gà, một bát tổ yến, còn những cái khác, cô là thật không ăn được.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô thì mới buông tha.
“Buổi tối cháu muốn ăn cái gỉ? Chú để cho người làm trong nhà làm.”
“Không cần, tối cháu đến nhà ông ngoại ăn cơm.”
Thẩm Hạ Lan quyết định mình phải chạy càng nhanh càng tốt.
Nếu để cho Hoắc Chắn Đình tiếp tục bồi bổ cho cô, chẳng máy chốc cô sẽ bị thừa dinh dưỡng mắt.
Thẩm Hạ Lan vắt vả lắm mới tiễn Hoắc Chắn Đình đi, nằm yên ở trên giường bệnh, thở dài một hơi, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, trên điện thoại di động có rất nhiều người hỏi han quan tâm, nhưng mà ba mẹ bên nhà họ Thẩm lại không hề có một chút tin nào.
Chuyện cô bị đâm này đã bị làm lớn lên, ba mẹ nhà họ Thẩm không thể nào không thấy được, nhưng mà bây giờ một cái tin nhắn cũng không có, Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy hơi khó chịu.
Cô biết sau khi Thẩm Niệm Niệm trở về, bọn họ có con gái ruột thì có thể sẽ bắt công hơn một chút, nhưng mà cái kiểu thẳng thừng xem nhẹ cảm giác của cô thế này khiến cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua điện thoại, dừng lại một chút trước số điện thoại của mẹ Thẩm, muốn gọi, nhưng lại cảm thầy có chút không ổn.
Có lẽ bọn họ đang bận.
Thẩm Hạ Lan an ủi mình, sau đó bỏ điện thoại xuống.
Cũng không biết khi nào Diệp Ân Tuấn mới quay về, bây giờ như thế nào rồi. Cô sợ mình sẽ làm lỡ chuyện của Diệp Ân Tuần, cho nên vẫn luôn không dám gọi điện thoại cho anh, bây giờ DIỆP ÂN TUẤN đã rời đi một ngày rồi, cũng không biết căn cứ nghiên cứu bên kia đã an toàn chưa nữa.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện mình thật sự rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.
Cô lấy điện thoại di động ra, bám vào ảnh chụp của DIỆP ÂN TUẤN mà nhìn, khóe miệng hơi giương lên, đáy mắt xẹt qua một tia nhu tình.
Cuối cùng cũng không nhịn được sự nhớ nhung trong lòng, Thẩm Hạ Lan gọi cho DIỆP ÂN TUẤN một cú điện thoại, nhưng mà ngay khi điện thoại kết nối được, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.