Sao có thể chứ?
Nếu như nói lời trước đó của Thẩm Hạ Lan ông ta có thể không tin, nhưng bây giờ nghe thấy báo cáo của tâm phúc của ông ta ở đầu dây bên kia, trái tim của chú hai Diệp hoàn toàn run rẩy rồi.
*Cô có quan hệ gì với tổ chức R?”
Giọng nói của chú hai Diệp trầm thấp, lại kèm theo một chút nghi hoặc.
Thẩm Hạ Lan không có trả lời, có điều chính vì không có trả lời, mới khiến chú hai Diệp nhiều thêm một tia kiêng ky.
Ông ta đến giờ vẫn không thể ngờ, một cô gái như này, vậy mà sẽ có chút quan hệ với tổ chức R của tổ chức khủng bố ở nước ngoài chứ.
Tổ chức R nổi tiếng khó hầu hạ, càng cực kỳ cuồng vọng, người bình thường căn bản không thể móc nồi với tuyến này được, hơn nữa người đó cũng sẽ không cho bắt kỳ ai thể diện làm việc thay cho người khác, trừ phi người này là tâm phúc hoặc người thân của người đó.
Những chú hai Diệp cũng không có nhận ra người thân của Thẩm Hạ Lan có người của tổ chức R.
Chú hai Diệp càng nghỉ hoặc, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy bảo đảm.
Hai người cứ mặt đối mặt giằng co như vậy, ai cũng không nói chuyện, giống như đều đang suy nghĩ gì đó, suy xét gì đó.
Cuối cùng, thời gian trôi qua khoảng mười phút, chú hai Diệp đã mở miệng.
“Có phải là chỉ cần tôi rút tố cáo đối với Diệp Ân Tuần thì cô giải tán người của cô chứ? Hơn nữa thề rằng tránh xa viện nghiên cứu của tôi ra?”
Xem ra chú hai Diệp cũng để ý viện nghiên cứu này.
Mục đích của Thẩm Hạ Lan chính là cứu Diệp Ân Tuần ra ngoài.
Chú hai Diệp làm nhiều như vậy, không phải chỉ là muốn nhà họ Diệp và tập đoàn Hoàng Trí sao, còn tại sao muốn, Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng chắc chắn là có chỗ dùng. Hiện nay nhìn thấy chú hai Diệp vì viện nghiên cứu đó mà thỏa hiệp, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi hiểu rồi. Cái viện nghiên cứu đó đối với chú hai Diệp quan trọng hơn nhà họ Diệp.
Hơn nữa ông ta còn kiêng ky tổ chức R.
Nghĩ thông một điểm này, Thẩm Hạ Lan gật đầu.
“Đương nhiên, tôi từng nói rồi, tôi chỉ là một cô gái, cái tôi muốn chỉ là chồng của tôi bình an mà thôi, chú hai nếu như có thể thành hoàn đó là chuyện tốt nhất, còn viện nghiên cứu gì đó, tôi căn bản không có hứng thú. Chỉ cần chú hai thả Ân Tuần ra, tôi lập tức giải tán tất cả mọi người. Có điều chú hai, chú tốt nhất đừng tiếp tục tính kế gì đó với chúng tôi, chú phải biết, tôi có thể thông thiên một lần thì có thể có lần thứ hai, đến lúc đó khả năng không đơn giản như hiện nay đâu.”
Thẩm Hạ Lan vẫn nói rất điềm nhiên, nhưng sắc mặt của chú hai Diệp lại khó coi vô cùng.
Ông ta bây giờ khó chịu như ăn phải một con ruồi nhặng, mắt thấy vịt trên tay bay rồi, còn là mình thả cho bay, tâm trạng này không phải là điều người bình thường có thể hiểu được.
“Thành giao.”
Chú hai Diệp nói mà nghiến răng nghiền lợi.
Thẩm Hạ Lan lại cười tươi như hoa.
“Cảm ơn chú hai thành toàn, vậy tôi về nhà đợi tin của chú hai.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì nhắc chân rời khỏi.
Thanh Đồng nhìn thầy Thẩm Hạ Lan đi ra, sau khi chắc chắn Thẩm Hạ Lan không có chuyện gì, lúc này mới lui sang một bên.
“Trông chú hai, trước khi tôi chưa có gửi tin cho các anh, đừng để ông ta biến mắt khỏi trước mắt các anh.”
Tuy Thẩm Hạ Lan cảm thầy chú hai Diệp rất để ý viện nghiên cứu đó, nhưng cô vẫn cần phải chuẩn bị chắc chắn.
Thanh Đồng gật đầu.
Khi Thẩm Hạ Lan đi ra, lần nữa gặp phải Thẩm Niệm Niệm và ba Thẩm.
Lông mày của cô nhíu lại, định giả vờ không nhìn thấy bọn họ mà rời đi, nhưng ánh mắt của Thẩm Niệm Niệm vẫn rất hữu dụng.
“Này, Thẩm Hạ Lan, cô muốn về nhà sao? Vừa hay, tôi cũng về.”
Thẩm Niệm Niệm mở miệng gọi Thẩm Hạ Lan lại.
Thẩm Hạ Lan bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn mà có hơi loạn, không quá muốn để Thẩm Niệm Niệm về nhà họ Diệp, hiện nay ngộ nhỡ liên lụy đến Thẩm Niệm Niệm, còn không biết ba mẹ Thẩm sẽ đau lòng cỡ nào.
“Cô hôm nay đến nhà ba mẹ ở đi, tôi tối nay có việc.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì rút kính râm ra, định rời đỉ.
“Chuyện gì? Còn sợ người sao? Tôi đây vừa ở một tối thì cô đã đuổi tôi về nhà ba mẹ là có ý gì?”
Thẩm Niệm Niệm túm cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
“Buông tay!”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
“Không buông, cô có thể làm gì tôi?”
Thẩm Niệm Niệm thật sự có hơi chán sống.
Khi Thẩm Hạ Lan gần như sắp không nhịn được mà muốn ném cô ta ra, ba Thẩm nhìn ra sự mắt kiên nhẫn của Thẩm Hạ Lan.
“Niệm Niệm, vừa hay, ba muốn đi mua cho con ít đồ, con đi cùng ba.”
“Không đi, đi cùng ông già như ba thì có gì vui mà mua sắm chứ? Con muốn về nhà luyện đàn.”
Thẩm Niệm Niệm nói rồi thì tự động đi đến trước xe của Thẩm Hạ Lan, điệu bộ đó chính là cứ phải lên xe cho bằng được.
“Hạ Lan, con xem Niệm Niệm cũng là có lòng muốn học tập, con biết đó, gần nhà chúng ta tương đối ồn ào, không thích hợp luyện đàn, cho nên…”
Ba Thẩm cũng mở miệng rồi, Thẩm Hạ Lan cho dù không quá vui vẻ, nhưng nghĩ đến Diệp Ân Tuần không biết tối nay có thể trở về không, cũng gật đầu.
“Con biết rồi.”
Cô lấy chìa khóa mở cửa xe ra.
Thẩm Niệm Niệm sau khi lên xe, bỗng có hơi ngạc nhiên.
“Nội thất của chiếc xe này không tôi, cho tôi mượn vài ngày đi.”
“Cô chưa từng nghe người khác nói sao? Có thể mượn vợ không thể mượn xe, đừng mơ nữa. Cô muốn lái xe tự mình mua đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong trực tiếp đóng cửa xe lại.
Thẩm Niệm Niệm bĩu môi: “Hừ, làm gì căng. Không phải chỉ có mấy đồng tiền hôi thôi sao, lên mặt gì ở trước mặt tôi chứ? Với cả, nếu không phải lúc đầu ba mẹ ôm cô về, tất cả mọi thứ hiện nay đều là của tôi, còn nói cái gì mà mượn vợ. Cô có vợ chắc? Không bằng cho tôi mượn chồng cô vài ngày đi?”
Động tác của Thẩm Hạ Lan lập tức dừng lại.
Cô lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, nói nhấn từng câu từng chữ: “Nói lại lần nữa, cô muốn mượn ai?”
Thẩm Hạ Lan biết tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt, bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuần, cô đã tâm phiền ý loạn rồi, tuy ở chỗ chú hai Diệp thấy chiếm thế thượng phong tạm thời, nhưng không có ai rõ ràng cô, cô đã gánh áp lực lớn cỡ nào, thật sự là được ăn cả về không.
Hiện nay lời nói không biết sống chết này của Thẩm Niệm Niệm khiến lửa giận của Thảm Hạ Lan lập tức bùng lên đến đỉnh điểm.
Cảm nhận được sát khí của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm bát giác co rúm lại.
“Cô làm gì? Là chính cô nói, tôi muốn mượn xe cô không cho mượn, đó không phải là nói cô muốn cho mượn chồng hay sao.”
“Thẩm Niệm Niệm, cô cút xuống cho tôi! Cút!”
Thẩm Hạ Lan tức muốn chết.
Đây nếu như là người bình thường, cô sớm đã trực tiếp ra tay rồi, nhưng cô ta lại là con gái ruột của ba mẹ nuôi, ba mẹ nuôi bây giờ là xem cô ta thành trâu báu mà nâng niu, ngộ nhỡ cô thật sự ra tay, chuyện về sau Thẩm Hạ Lan nghĩ cũng cảm thầy đau đầu.
Cho nên cô tận khả năng đè nén, ẩn nhẫn.
Thẩm Niệm Niệm lại có hơi chết lặng.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói cô bây giờ cút xuống xe cho tôi! Ngay và luôn! Đừng ép tôi ra tay.”
“Cô dám!”
Thẩm Niệm Niệm thật sự xem mình là ai, cỗ gân lên.
Thẩm Hạ Lan vốn không có tâm trạng tốt, hiện nay bị Thẩm Niệm Niệm khiêu khích hết lần này đến lần trước, trực tiếp mở cửa xe ra, một chân đạp Thẩm Niệm Niệm xuống.
“ÁI Thẩm Hạ Lan, cô khốn kiếp!”
Thẩm Niệm Niệm cả người dùng tư thế như chó ăn cứt mà nằm bò trên đắt.
Cô ta tức đùng đùng mắng Thẩm Hạ Lan một câu, lập tức ‘bừm’ một tiếng, một làn khói ở đuôi xe trực tiếp xộc vào miệng của cô ta, khiến cô ta ho sặc sụa, mà xe của Thẩm Hạ Lan sớm đã giống như mũi tên rời cung lao đi.
“Khốn kiếp! Đáng hận!”
Thẩm Niệm Niệm ăn khí thải của xe, hận đến nỗi giậm chân, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không có để tâm đến cô ta.
Điện thoại của cô kịp thời đỗ chuông.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, là cuộc gọi đến của Diệp Minh Triết, cảm xúc của cô mới dịu lại.
“Minh Triết.”
“Mẹ, bên tổ chức R hỏi con khi nào rút? Dù sao bọn họ cũng không muốn xung đột trực diện với ông hai.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có hơi do dự.
Bây giờ bên Diệp Ân Tuấn còn chưa có bắt kỳ tin tức gì, nếu như tổ chức R rút, bên chú hai Diệp lại nốt lời thì phải làm sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng biết, tổ chức R có thể giúp cô chuyện này, hoàn toàn là nể mặt của Diệp Minh Triết. Hiện nay Diệp Minh Triết cũng có hơi khó xử rồi, vậy thì nói mặt mũi này dùng hết rồi.
Không có ai biết một bước này của Thẩm Hạ Lan đã đi là nước cờ hiểm.
Càng không có ai biết, Diệp Minh Triết đã từng có ơn với thủ lĩnh của tổ chức R, điều này mới khiến Thẩm Hạ Lan có một tí tỉ cơ hội ép chú hai Diệp.
Sự do dự của Thẩm Hạ Lan bị Diệp Minh Triết nhận ra rồi.
“Mẹ, con biết nên làm như nào, mẹ yên tâm, con đi nói với thủ lĩnh của tổ chức R.”
“Minh Triết, con sau này là phải đi con đường quân đội, tổ chức R dù sao là phần tử khủng bố ở nước ngoài, sau chuyện lần này thì hai bên làm rõ đi, đừng tiếp tục qua lại nữa. Trước kia con một mình, thế nào giúp thủ lĩnh của bọn họ tránh được sự tìm kiếm của radar mẹ không quản, nhưng bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vẫn là đừng tiếp xúc với bọn họ nữa.”
Trước đó, Thẩm Hạ Lan không biết con trai của mình có bản lĩnh như vậy, nếu như không phải là Diệp Minh Triết nói với cô, đánh chết cô cô cũng sẽ không tin con trai của mình vậy mà có quan hệ với tổ chức nước ngoài, hơn nữa còn là thủ lĩnh của đối phương.
Nghe nói là có một lần thủ lĩnh của tổ chức R bị người ta truy kích, Diệp Minh Triết trong lúc vô ý hack vào trong hệ thống truy kích của đối phương, khả năng là vì tâm tính của trẻ con, muốn xem thử kỹ thuật máy.
tính của ai giỏi hơn, Diệp Minh Triết đã cản hệ thống radar tìm kiếm của đối phương, còn gây ra sai lệch khu vực tìm kiếm của máy bay không người lái, lúc này mới cho thủ lĩnh thời cơ và không gian chạy trốn.
Sau này thủ lĩnh của tổ chứ R tra được là Diệp Minh Triết đã giúp mình, nói nợ cậu bé một nhân tình, khi nào cần trả thì gọi một cú điện thoại cho người đó là được.
Nếu như không phải vì cứu Diệp Ân Tuần ra, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết con trai của mình có thể có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn nữa viện nghiên cứu của chú hai Diệp cũng là Diệp Minh Triết nói cho cô biết.
Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ đến Diệp Minh Triết có quan hệ với tổ chức khủng bồ thì cảm thấy vô cùng lo sợ.
Hiện nay tuy đối phương giúp mình, nhưng Thẩm Hạ Lan không hy vọng Diệp Minh Triết có chút quan hệ gì với bọn họ cả.
Diệp Minh Triết cũng nghe lời, trực tiếp sảng khoái đáp ứng.
“Được.”
“Kéo dài thêm một chút, 10 phút, 10 phút sau bên phía chú hai Diệp không có phản ứng, chúng ta cũng hết cách rồi, bảo bọn họ giải tán đi.”
Thẩm Hạ Lan biết, hiệu quả mà cô muốn thật ra đã đạt được rồi.
Chú hai Diệp cho dù muốn nuốt lời, đoán chắc khả năng cũng không lớn, nhưng tóm lại có chút sự cố xảy ra, cho nên trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn có hơi bất an.
Diệp Minh Triết có thể cảm nhận được tâm trạng sa sút của Thẩm Hạ Lan, cậu bé cắn môi dưới nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, lão Diệp sẽ không sao.”
“Mẹ biết, con mau chóng thoát khỏi máy tính của con đi, xử lý sạch sẽ dấu vết. Mẹ đến gần nhà giam đợi.
Mong tối nay chúng ta có thể một nhà đoàn tụ.
Thẩm Hạ Lan cúp máy, lái xe đến bên đường ở một bên rồi dừng lại.
Thật sự có thể đón Diệp Ân Tuần về hay không?
Ý đồ của chú hai Diệp rốt cuộc là gì? Lẽ nào chỉ đơn giản là nhà họ Diệp và tập đoàn Hoàn Trí như vậy sao? Nếu như phải, tại sao nhà họ Lam cũng sẽ gặp nạn?
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan lo nghĩ vô cùng.