Hiện tại Thẩm Hạ Lan căn bản không quan tâm tới chuyện Diệp Ân Tuấn có đi hay là không, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng.
“Tử Đồng, tôi bị chảy máu, đứa bé không có chuyện gì đó chứ?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không muốn phải làm phiền Bạch Tử Đồng, dù sao thì cô ta cũng đang mang thai, nhưng mà bây giờ cô thật sự không biết phải tìm ai.
Bạch Tử Đồng nghe nói Thẩm Hạ Lan bị chảy máu, cô vội nói: “Cô đợi tôi một lát, tôi lập tức đến đó ngay.”
Thẩm Hạ Lan tắm rửa mình rồi sau đó thay một cái quần sạch sẽ.
Xử lý trong tất cả, đúng lúc Diệp Minh Triết đi vào, nhìn thấy mặt của Thẩm Hạ Lan có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, có phải là mẹ cảm thấy không thoải mái không ạ, mẹ không cần phải quan tâm tới lão Diệp đâu, người đàn ông này không thể được nuông chiều.”
Nói cứ như là mình thành thục lắm vậy đó.
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, cô cảm thấy mừng vì lúc này con trai đứng bên mình, không khỏi cười nói: “Không có chuyện gì đâu, mẹ không có để ý.”
“Để con đi rót cho mẹ ly nước.”
Diệp Minh Triết chạy tới rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước nóng.
Thẩm Hạ Lan uống một ngụm, cảm thấy đã đỡ hơn một chút.
“Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi chút đi, một lát nữa dì Bạch sẽ đến đây, mẹ muốn làm kiểm tra sức khỏe một chút.”
“Kiểm tra ạ? Có phải là em trai nhỏ hay là em gái nhỏ có chuyện gì rồi không mẹ?”
Diệp Minh Triết vô cùng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không có đâu, chỉ là kiểm tra như thường lệ mà thôi, ngoan, con không cần phải khẩn trương.”
Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy cũng không nói cái gì nữa, nện bước chân đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên ghế salon ở bên ngoài, đang hút điếu thuốc đầu tiên.
Diệp Minh Triết đi qua, trực tiếp lấy mất điếu thuốc, sau đó nhấn vào trong cái gạt tàn thuốc.
“Tình hình hiện tại của vợ ba không tốt lắm đâu, sắc mặt rất trắng, rốt cuộc là ba có biết người đang mang thai không thể bị kích thích không vậy hả?”
Diệp Minh Triết nói chuyện y như là một công cụ non.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại, có thể nhìn ra được Diệp Minh Triết đang vô cùng bực bội, anh muốn nói gì đó với Diệp Minh Triết, nhưng mà lúc này Bạch Tử Đồng lại tới.
“Hạ Lan bị gì vậy? Không phải đã nói với anh rồi hả, hiện tại cô ấy đang trong thời kỳ đầu mang thai, cảm xúc không thể kích động được, rốt cuộc là hai người cãi nhau bởi vì chuyện gì vậy?”
Bạch Tử Đồng cũng không hòa nhã với Diệp Ân Tuấn.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được, cuối cùng trực tiếp đứng dậy, nói: “Tôi đến công ty đây.”
“Anh không chờ xem kết quả của Hạ Lan?”
Bạch Tử Đồng cảm thấy rất kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn đi mà không thèm quay đầu lại: “Không phải là có cô rồi hả, chắc chắn là không có chuyện gì hết.”
“Lão Diệp!”
Diệp Minh Triết thở phì phò tức giận kêu gào đằng sau lưng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại làm như không nghe thấy, anh đã mở cửa đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tử Đồng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế này, không khỏi nhíu mày.
“Minh Triết, cháu đi xem anh trai em gái cháu đi, để dì đi lên xem mẹ cháu một chút.”
Bạch Tử Đồng biết Diệp Minh Triết trưởng thành sớm, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Diệp Minh Triết có chút lo lắng kéo vạt áo của Bạch Tử Đồng, thấp giọng nói: “Dì Bạch ơi, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì đâu có đúng không ạ?”
“Yên tâm đi, có dì ở đây, cô ấy không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tử Đồng nhìn ra được Diệp Minh Triết vô cùng lo lắng.
Ngay cả một đứa bé cũng lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng thật sự không hiểu rốt cuộc là Diệp Ân Tuấn có lý do gì mà lại bỏ mặc không quan tâm Thẩm Hạ Lan.
Chẳng lẽ chút chuyện ở câu lạc bộ hả?
Dù sao thì nói như thế nào cũng phải là do Thẩm Hạ Lan ấm ức chứ?
Nhưng mà Bạch Tử Đồng cũng không tiện nói chuyện này ở trước mặt của con nít, vuốt vuốt đầu của Diệp Minh Triết rồi sau đó đi lên lầu.
Bạch Tử Đồng mở cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Sao rồi, bụng có còn đau không?”
Bạch Tử Đồng vội vàng lấy dụng cụ ra kiểm tra.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Bạch Tử Đồng đã tới, lúc này mới thở phào một hơi.
“Không còn đau như lúc nãy nữa, Minh Triết rót cho tôi một ly nước ấm, tôi uống ly nước ấm vào rồi thì cảm thấy tốt hơn một chút.”
Thẩm Hạ Lan không có sức lực.
“Đừng nói chuyện nữa, để tôi khám cho cô cẩn thận.”
Bạch Tử Đồng khám bệnh, Thẩm Hạ Lan không nói gì, lúc nhắm mắt lại mắt của cô có hơi sưng.
Trước kia vào loại thời điểm này Diệp Ân Tuấn đều ở bên cạnh cô, nhưng mà ngày hôm nay anh chẳng những không ở bên cạnh cô, thế mà anh lại ầm ỉ với mình một trận ở trước mặt của bọn nhỏ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không hiểu Diệp Ân Tuấn nữa rồi.
Chỉ có một chút chuyện, có cần thiết không?
Cho dù có muốn tức giận thì cũng không nên giận tới như vậy.
Bây giờ cô lại bị động thai, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Bạch Tử Đồng có thể nhìn ra được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không yên lòng, sau khi khám bệnh cho cô xong thì mới nói: “Bởi vì cô vất vả quá độ, với lại giấc ngủ cũng không đủ, cho nên động thai, may là không có gì đáng ngại. Sau này nhớ kỹ cho dù như thế nào đi nữa thì tâm trạng cũng không thể chập chờn quá lớn, cô như thế này sẽ làm người ta lo lắng lắm.”
“Ừ, tôi biết rồi, ngày hôm nay tôi với Diệp Ân Tuấn cãi nhau một trận.”
Thẩm Hạ Lan thật sự không biết phải nói với ai, trong lòng của cô vô cùng khó chịu.
Bạch Tử Đồng không ngờ tới sẽ nhận được tin tức như vậy.
“Cãi nhau với Diệp Ân Tuấn một trận hả? Cô với anh ta?”
“Hồi nãy lúc ở trong phòng ăn, anh ấy với tôi cãi nhau một trận trước mặt của bọn nhỏ, tôi cũng không biết tại sao hai người chúng tôi lại trở nên như thế, chuyện này là vì sao vậy chứ?”
Cánh mũi của Thẩm Hạ Lan chua xót.
Bạch Tử Đồng biết trong lòng của cô không dễ chịu, vội vàng an ủi: “Chắc có lẽ là trong lúc nhất thời anh ta không chịu đựng được, nó qua đi là tốt thôi, cô đừng lo lắng nữa, lo lắng cho sức khỏe của mình đi, nếu như cô thực sự không muốn cãi nhau với anh ta, vậy thì không bằng cô đến nhà ông ngoại của cô đi, hoặc là đến nhà chú cô ở mấy ngày, tôi nghe nói là mẹ của cô đã trở về rồi đó.”
“Ừ, sức khỏe của mẹ tôi không tốt lắm, tôi dự định qua đó ở với mẹ, chỉ là không nghĩ tới nửa đường lại xảy ra chuyện như vậy.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy năm nay trôi qua không thuận lợi.
Bạch Tử Đồng cũng khổ sở.
“Tôi đã nghe nói chuyện của Lam Tử Thất rồi, cô cũng đừng trách cô ấy, ai mà gặp phải chuyện như vậy thì cũng chẳng tỉnh táo được.”
“Tôi biết mà, tôi đâu có trách móc cô ấy, tôi chỉ là không hiểu tại sao Diệp Ân Tuấn lại như vậy, giống như là biến thành người khác.”
Thẩm Hạ Lan thực sự có loại cảm giác này.
Bạch Tử Đồng nhăn mày, muốn nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng lại không mở miệng.
“Được rồi, cô cũng không cần phải kìm nén nữa, cô cần phải đi ra ngoài, chỉ đi ra ngoài một chút, thân thể của cô sẽ không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là được rồi, bọn nhỏ đều ở đây, cô cũng đừng để bọn nó cảm thấy hai người xa cách với nhau.”
Bạch Tử Đồng nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
“Tôi biết rồi, để tôi ngủ một giấc, cô về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ tìm cô, cô cũng chú ý thân thể đó.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi Bạch Tử Đồng đi rồi, Thẩm Hạ Lan thật sự ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã đến giữa trưa.
Trong thời gian này Diệp Ân Tuấn không hề gọi tới một cuộc điện thoại nào, cũng không trở về nhìn cô, càng không nhắn tin cho cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim trống rỗng.
Kết hôn tám năm, đây là lần đầu tiên cô với Diệp Ân Tuấn gây gỗ nhau như thế này, chẳng lẽ cơn ngứa kéo dài bảy năm hả?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại cảm thấy rất ấm ức.
Thân thể đã khá hơn một chút, cô đứng dậy rửa mặt, sau khi xuống lầu thì nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Diệp Minh Triết, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cũng may là có bọn nhỏ, nếu không thì cô cũng không biết có khi nào mình sẽ khổ sở muốn chết không cơ chứ.
“Con vẫn ở trong phòng khách hả?”
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, có chút đau lòng.
“Dạ đúng rồi, con xem tivi.”
Diệp Minh Triết vội vàng gật đầu, lúc Thẩm Hạ Lan đi tới thì tìm một cái gối đặt ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan.
“Con có đói bụng không, để mẹ đi nấu cơm cho con.”
Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ, cũng không thể để bọn nhỏ bị đói.
Diệp Minh Triết lại nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con gọi điện thoại cho ông ba rồi, trưa ngày hôm nay chúng ta sẽ đến đó dùng cơm.”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Cô nhìn Diệp Minh Triết, nhìn thấy nỗi lo lắng và bất an trong mắt của Diệp Minh Triết.
“Minh Triết, mẹ với ba con không có chuyện gì đâu, chỉ là tâm trạng của ba con không tốt mà thôi, ông ấy…”
“Ông ấy đã hét lên với mẹ, biết rõ là sức khỏe của mẹ không tốt, biết rõ là mẹ đang mang thai, nhưng mà ông ấy vẫn cứ đi, thậm chí không thèm gọi điện thoại về hỏi một câu. Mẹ ơi, mẹ ly hôn với ông ấy đi, con với em gái và Diệp Tranh đều ở cùng mẹ.”
Lúc Diệp Minh Triết nói ra lời này làm cho Thẩm Hạ Lan giật cả mình.
Ly hôn?
Tại sao hai chữ này lại có thể được nói ra một cách nhẹ nhàng từ trong miệng của một đứa nhỏ như Diệp Minh Triết vậy chứ?
“Minh Triết, con không nên nói vậy, ba với mẹ vẫn còn chưa đến tình trạng ly hôn. Ba con cũng là người bị hại, trong lúc nhất thời ba không thể nói chuyện này rõ ràng cho con biết được, con đừng trách ba con.”
Đều là đến lúc này rồi Thẩm Hạ Lan còn nói chuyện cho Diệp Ân Tuấn, cô không hy vọng bọn nhỏ xa lánh anh.
Diệp Minh Triết mím môi không nói chuyện, hiển nhiên không đồng ý với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không phản bác.
“Được rồi, con nói đến nhà ông ba ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm thôi, về phòng thay một bộ quần áo rồi thuận tiện nói với anh trai em gái luôn đi, một lát nữa chúng ta đến đó.”
Thẩm Hạ Lan ra vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất khó chịu.
Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu, lập tức đi lên lầu.
Thừa dịp Diệp Minh Triết đi lên lầu, Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
“Trưa nay em với bọn nhỏ đến nhà họ Hoắc dùng cơm, anh ăn cơm ở ngoài đi, hoặc là lát nữa anh đến nhà họ Hoắc, chúng ta…”
“Tự anh giải quyết ở bên ngoài, không cần phải quan tâm tới anh.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn lập tức cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh báo bận của điện thoại, trái tim của Thẩm Hạ Lan lại khó chịu.
Lúc đi ra ngoài anh biết rõ sức khỏe của mình không tốt, nhưng mà lúc nãy anh lại không hỏi một chữ nào.
Chẳng lẽ là tình cảm của hai người bọn họ còn không bằng sóng gió lần này ư?
Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại trong tay, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Diệp Minh Triết dẫn Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đi xuống, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại đến sửng sờ, không khỏi gọi một tiếng.
“Mẹ ơi.”
“Hả? Bọn con xuống rồi đó à, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Hoắc ăn cơm.”
Thẩm Hạ Lan ra vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng mà nước mắt trong đáy mắt lại làm cho đôi mắt của Diệp Minh Triết lạnh xuống.
Cậu bé với bọn người Thẩm Hạ Lan lên xe, trực tiếp tới nhà họ Hoắc.
Vừa đến nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Hiên vô cùng vui vẻ, vội vàng chào đón đưa bọn nhỏ vào nhà ngồi.
Diệp Minh Triết lại đột nhiên nói: “Ông ba ơi, con muốn lên mạng tra tài liệu, con có thể vào thư phòng của ông để sử dụng máy vi tính của ông được không ạ?”
“Đương nhiên có thể rồi.”
Hoắc Chấn Hiên vô cùng thích Diệp Minh Triết, căn bản sẽ không từ chối yêu cầu của thằng bé.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan còn đang bối rối vì chuyện của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không chú ý đến chuyện Diệp Minh Triết vào thư phòng.
Sau khi Diệp Minh Triết mở máy vi tính lên, con ngươi càng ngày càng lạnh, sau khi nhập một chuỗi ký hiệu quen thuộc vào trong nháy mắt, trên màn hình máy vi tính hiển thị tường lửa của tập đoàn Hoàn Trí.