Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, bọn họ đi vòng qua cô để khiêng đồ đi ra ngoài.
“Không cho phép chuyển đi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nổi giận.
Diệp Ân Tuấn đang muốn làm cái gì vậy hả?
Đám người giúp việc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nổi giận như vậy, bọn họ đứng yên tại chỗ không biết làm như thế nào mới tốt.
“Các người chuyển về hết cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được khiêng đồ ra ngoài, một lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy xem anh ấy muốn làm cái gì?”
Thẩm Hạ Lan nổi giận đùng đùng đi vào nhà.
Lúc quản gia nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, ít nhiều gì cũng có hơi giật mình.
“Mợ chủ, Diệp tổng với bọn nhỏ đang ăn cơm ở trong.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn không đợi Thẩm Hạ Lan mà đã ăn cơm.
Thẩm Hạ Lan khổ sở nhưng mà vẫn bước nhanh đi vào trong phòng ăn.
Diệp Ân Tuấn đã thay một bộ quần áo, bọn nhỏ cũng đang ăn rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, không khỏi ngây ra một lúc.
“Mẹ ơi, ăn cơm thôi.”
Diệp Minh Triết vội vàng xới một chén cơm cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cố gắng đè nén lửa giận nói với bọn nhỏ: “Bọn con đi về phòng trước đi, mẹ và ba của bọn con có chuyện muốn nói với nhau.”
“Có gì thì cứ nói đi, bọn nó cũng không còn nhỏ nữa.”
Diệp Ân Tuấn không ngẩng đầu lên, nhưng mà nói chuyện lại lạnh lùng như thế, dường như là dáng vẻ của năm năm về trước.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đau đến thắt lại.
Cô thậm chí cảm thấy có phải là mình đã không nhận ra người trước mắt rồi không.
“Anh muốn chuyển ra ngoài ở?”
Thẩm Hạ Lan đè nén tâm trạng của mình mà hỏi.
“Đúng vậy, gần đây có một dự án phải thực hiện, ở trong nhà dễ bị phân tâm, đi ra ngoài ở mấy ngày.”
Diệp Ân Tuấn vẫn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này vô cùng lạ lẫm.
Diệp Minh Triết nhìn hai người bọn họ như thế này, nhớ tới cuộc điện thoại tối ngày hôm qua của Thẩm Hạ Lan, cậu bé không khỏi nhìn Diệp Ân Tuấn: “Lão Diệp, tối ngày hôm qua mẹ không có về nhà, ba cũng không cho người đi đón.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn mới ngẩng đầu lên, nhưng mà ánh mắt nhìn Diệp Minh Triết lại nghiêm khắc mấy phần.
“Chuyện của người lớn, từ lúc nào lại đến lượt một đứa nhỏ như con xen vào.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nghiêm khắc với Diệp Minh Triết như thế.
Thẩm Hạ Lan cho là mình đã nhìn lầm.
“Diệp Ân Tuấn, anh nói cái gì vậy? Minh Triết cũng không có nói cái gì.”
“Con nít đều là do em đã làm hư, đều nói con hư tại mẹ, đúng là không sai mà, kể từ hôm nay trở đi bọn nó đều phải đến quân đội huấn luyện.”
Diệp Ân Tuấn quả thật không xem ai ra gì.
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh không khỏi sửng sờ.
Diệp Nghê Nghê cũng đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô bé nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Ba ơi, con không muốn đi đâu.”
“Không phải là do con không muốn! Ngày hôm nay sắp xếp đồ, ba thấy là trước kia ba đối xử với bọn con tốt quá rồi, để bọn con quên mất mình mang họ gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp để đũa xuống, nhưng mà giọng nói lại rất lớn.
Có lẽ bởi vì Diệp Ân Tuấn chưa từng nổi giận, lần này đều đã dọa cho bọn nhỏ sợ hãi, ngay cả Diệp Minh Triết cũng sợ hãi giật cả mình.
Thẩm Hạ Lan là người kinh ngạc nhất.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có giận mình đi nữa thì cũng không cần thiết phải trút giận lên người của bọn nhỏ.
Diệp Nghê Nghê “oa” một tiếng khóc lên.
“Không được khóc!”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo đến rợn người, làm cho tiếng khóc của Diệp Nghê Nghê phải dừng lại.
Thẩm Hạ Lan bước lên ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực, đối với Diệp Ân Tuấn trước mắt, cô cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng.
“Diệp Ân Tuấn, anh bị bệnh đúng không hả? Anh nổi giận với con làm cái gì hả, bọn nhỏ chọc giận anh hay gì? Nếu như trong lòng của anh không thoải mái thì anh cứ nhắm vào em đi, ngày hôm nay em không cho bọn nhỏ đi đó, em xem xem bọn họ ai dám đưa bọn nó đi.”
Thẩm Hạ Lan giống như một con gà mái bảo vệ ba đứa nhỏ sau lưng mình.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, bên trong không có bất cứ tình cảm gì, lạnh lẽo làm cho lòng người phát lạnh.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan không khỏi lộp bộp một tiếng.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, Diệp Minh Triết cũng nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời bầu không khí trong nhà ăn vô cùng giằng co, người giúp việc ở bên ngoài lại không dám thở mạnh.
Đây chính là tình huống chưa từng xảy ra ở nhà tổ nhà họ Diệp.
Tử không có ở đây, Triệu Ninh không có ở đây, Lam Thần cũng không có ở đây, không có người nào bước lên hòa giải, cũng không có người nào dám nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cùng với bọn nhỏ cứ giằng co với Diệp Ân Tuấn như thế.
Thời gian càng dài, trái tim của Thẩm Hạ Lan càng lạnh lẽo.
Cho dù là Lam Tử Thất có làm sai, cho dù tính kế anh, nhưng mà chuyện này không phải đều đã nói rõ ràng rồi hả?
Không phải đều đã vạch trần hết rồi à, tại sao vẫn còn không chịu buông tha, bây giờ lại nổi giận với bọn nhỏ.
Bản lĩnh lớn lắm rồi!
Thẩm Hạ Lan lại càng thêm đau lòng khó chịu.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, cuối cùng đá ghế một cái, trực tiếp rời khỏi nhà ăn, không thèm mặc áo khoác mà đã rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi khỏi, rốt cuộc Diệp Nghê Nghê cũng đã khóc lên.
“Mẹ ơi, có phải là ba không thích con, ba hung dữ với con, con sợ lắm!”
Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau lòng.
Ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực, an ủi cô bé: “Không có chuyện đó đâu, gần đây trong lòng của ba con không dễ chịu, qua mấy ngày sẽ tốt thôi, chúng ta không làm phiền tới ba nữa có được không nào?”
“Là thật ạ? Mấy ngày nữa ba sẽ bình thường rồi ạ?”
Diệp Nghê Nghê nghẹn ngào.
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu, nhưng mà trong lòng lại không chắc chắn.
Đây là lần cãi nhau nghiêm trọng nhất kể từ khi bọn họ kết hôn với nhau.
Thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy rất ấm ức.
Diệp Minh Triết híp mắt lại không nói gì, nhưng mà cậu bé vẫn xới cho Thẩm Hạ Lan thêm một chén cơm: “Mẹ ơi, mẹ ăn cơm trước đi, tức giận với người không có lý trí cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Diệp Tranh cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, mẹ ơi, mẹ ăn cơm trước đi, nếu không một lát nữa sẽ nguội đó.”
Nói thật thì Thẩm Hạ Lan không muốn ăn cơm chút nào hết, nhưng mà nhìn thấy bọn nhỏ đều đang nhìn cô, cô cũng phát hiện bọn nhỏ đang bắt đầu ăn. Vì bọn nhỏ, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống.
“Ăn cơm thôi, không cần phải để ý đến ba của các con đâu, cứ để cho anh ấy nổi điên đi, điên đủ rồi thì tốt.”
Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình không chật vật như thế.
Cũng may là bọn nhỏ rất hiểu chuyện, yên lặng dùng cơm với Thẩm Hạ Lan.
Đây là một bữa cơm khó ăn nhất mà Thẩm Hạ Lan đã từng ăn.
Sau khi bọn nhỏ ăn xong, Diệp Tranh đưa Diệp Nghê Nghê lên trên lầu, Diệp Minh Triết lại ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cậu bé hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ với lão Diệp có chuyện gì vậy? Ông ta bị chó dại cắn hả?”
Câu nói này nói đúng là không nể tình ai.
Thẩm Hạ Lan lại muốn bật cười.
“Không có chuyện gì đâu, giữa bọn mẹ có chút hiểu lầm.”
Cô sờ lên đầu của Diệp Minh Triết, cũng không muốn nói gì với Diệp Minh Triết.
“Hiểu lầm gì mà lại có thể để ông ấy nổi giận dữ dội như thế, trước kia đâu có như thế này đâu.”
Lời nói của Diệp Minh Triết để Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Đúng vậy đó, trước kia Diệp Ân Tuấn chưa từng như thế này, nhưng mà chuyện lần này thật sự có hơi quá rồi.
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói gì với Diệp Minh Triết, chỉ có thể an ủi cậu bé.
“Con đừng có để ý, tóm lại là qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Thẩm Hạ Lan đã hạ quyết tâm không nói, đương nhiên Diệp Minh Triết cũng không hỏi nữa, cậu bé hiểu mẹ mình hơn bất cứ ai, một khi Thẩm Hạ Lan đã quyết định chuyện gì đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi được ý định.
“Vậy chúng ta…”
“Bọn con như thế nào thì cứ như thế đó, không cần phải để ý tới ba con đâu.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà cô nhìn thấy ở bên ngoài vẫn còn đang chuyển đồ của Diệp Ân Tuấn, lúc đầu có dự định ngăn cản nhưng mà bây giờ nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Nếu như Diệp Ân Tuấn đã phản ứng kịch liệt như thế, vậy cứ để qua mấy ngày nữa tỉnh táo lại rồi nói sao.
Cũng không biết có phải là ngày hôm qua do bận quá nhiều việc, hay là do tức giận, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bụng mình hơi đau, thậm chí quần có hơi dinh dính.
Cô hơi sợ.
“Minh Triết, con lên lầu trước đi, mẹ về phòng thay đồ.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột thay quần áo, cũng không để ý tới ánh mắt của Diệp Minh Triết, cô nhanh chóng đi lên lầu.
Diệp Minh Triết chờ sau khi Thẩm Hạ Lan đi lên lầu, lúc này cậu bé mới đi ra khỏi cửa.
Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn đang chỉ huy cho bọn họ khiêng đồ lên trên xe, trong nháy mắt đôi mắt phượng híp lại.
“Lão Diệp.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết không lớn, nhưng mà lại mang theo một tia phẫn nộ.
Diệp Ân Tuấn làm như là mình không nghe thấy, tiếp tục cho người ta khiêng đồ.
Tay của Diệp Minh Triết nắm chặt lại với nhau.
Cậu bé không biết giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này cậu bé thật sự rất muốn đánh người.
Tâm tùy ý động.
Diệp Minh Triết trực tiếp cầm một hòn đá nhỏ đá một cái, bộp một tiếng, đá vào bắp chân của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Diệp Minh Triết lạnh lùng nhìn anh.
“Nói chuyện với con đi.”
“Vào trong nhà đi, bây giờ không có thời gian.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền muốn mở cửa xe.
Diệp Minh Triết ba chân bốn cẳng chạy tới, trực tiếp đạp cửa xe lại, lực đạo lớn thiếu chút nữa đã kẹp ngón tay của Diệp Ân Tuấn lại.
“Con bị điên rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh cả người.
Diệp Minh Triết lạnh lùng nói: “Nói chuyện không?”
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của Diệp Minh Triết, không khỏi ngây ra một lúc.
“Ba còn có một cuộc họp phải tham gia, không còn kịp nữa rồi.”
“Tiền của nhà họ Diệp đã đủ nhiều rồi, không thiếu một cuộc họp này đâu. Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc là ba muốn làm cái gì, lúc nãy đối xử với mẹ của con như vậy, mẹ là vợ của ba, trong bụng mang thai con của ba, thế mà ba lại nổi giận với mẹ, ba còn có phải là đàn ông không vậy hả?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết không đủ lớn, nhưng mà hiện tại từng câu từng chữ của cậu bé giống như đâm vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn.
Anh nhìn Diệp Minh Triết, lạnh lùng nói: “Mẹ con kêu con đến đây nói mấy lời này với ba đó à?”
“Ba cảm thấy là mẹ con sẽ nói những lời này với bạn hả, là con không chịu được. Con đã nói rồi, nếu như ai dám bắt nạt mẹ của con, con sẽ không khoan dung, ba cho rằng ba là chồng của mẹ thì con sẽ không thể động vào ba có đúng không hả? Ba lại hét lên với mẹ của con một tiếng nữa xem.”
Hiện tại Diệp Minh Triết giống như là một con sư tử con bị người ta chọc giận, lộ ra tất cả răng nanh, hận không thể xé nát Diệp Ân Tuấn đứng trước mặt.
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh xuống.
Bị một đứa bé mắng to như thế, đây là lần đầu tiên anh có cảm nhận này, anh không khỏi giận đến tái mặt.
“Con nhìn con một chút đi, năm năm nay đi theo mẹ con học được tố chất gì vậy hả? Chẳng lẽ là mẹ con đã dạy cho con nói chuyện với ba mình như thế đó à, có giáo dục không vậy?”
“Sở dĩ con và em gái lưu lạc ở bên ngoài năm năm là do lỗi của ai hả? Hiện tại ba lại lấy dạng chó hình người trở về giáo dục bọn con, ngày hôm nay nếu như ba bước ra khỏi cái cửa này, vậy thì vĩnh viễn không cần phải trở về.”
Diệp Minh Triết nói xong thì xoay người đi khỏi.
Diệp Ân Tuấn tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run, lại híp mắt, cuối cùng vẫn để cho người chuyển đồ trở về.
Lúc thấy mấy người giúp việc chuyển đồ trở về, ánh mắt của Diệp Minh Triết mới xem như hòa hoãn mấy phần.
Thẩm Hạ Lan không biết những chuyện này, cô nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ đi vệ sinh, lúc cởi quần xuống nhìn nhìn, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Tiêu rồi, chảy máu rồi!
Cơn đau ở bụng làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng của cô lại thấp thỏm lo âu.
Không phải là đứa bé này có chuyện gì đó chứ?